Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

“Thật tốt quá, hẳn là anh ấy cũng muốn chăm sóc chúng ta.”

Diệp Mạn Ni lắm bẩm.

Lâm Thiền cũng rất vui, nói vậy tối nay có thể đến chỗ Lam Sơ Niệm chơi rồi.

Nếu như vậy, cô ta có thể ăn mặc gợi cảm hơn, xuất hiện trước mặt Lam Thiên Hạo.

“Cũng có một tin vui nữa. Tối nay ở đây cũng có tổ chức dạ tiệc. Có thể đến bữa tiệc chơi một chút, chơi mệt thì về nghỉ ngơi.

“Wow! Có thật không? Còn có thể tham gia dạ tiệc, trời ạ!

Nhưng chúng tôi không có máy bộ đồ dạ hội đẹp?” Lâm Thiến lập tức trở nên phấn khích, nhưng rồi lại trở nên thất vọng và lo lắng.

“Vẫn còn sớm, cô vẫn còn thời gian để chuẩn bị.”

“Chu tổng, tôi có thể được thanh toán(*) không?”

(°) Thanh toán: Báo cáo với cấp trên để thanh toán các khoản tiền tạm ứng hoắc các khoản tiền thu chỉ kê trong hoá đơn.

“Được rồi! Thanh toán tiền thuê cho các cô.” Hôm nay Chu Đào cũng rất vui, cộng thêm vừa mới kết thúc một concert, công ty cũng có nhiều tiền.

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến lập tức vui mừng khôn xiết, nói vậy thì đêm nay họ còn có thể thật lộng lẫy tham gia dạ tiệc.

“Đi, bây giờ chúng ta hãy chọn hai chiếc váy thật đẹp từ shop ở trung tâm thành phó.”

“Được rồi đi thôi.” Hai người vội xách đồ đi chơi vui vẻ.

Chu Đào cũng đã gọi cho Lam Sơ Niệm về chuyện này, vì điện thoại của Trang Noãn Noãn vẫn đang ở chỗ trợ lý công ty, nên không liên lạc được, thêm vào chân cô đang bị thương, Chu Đào không gọi cho cô nữa.

Có Kiều Mộ Trạch đang chăm sóc cô, anh không cần phải lo lắng bất cứ điều gì, hơn nữa, Kiều Mộ Trạch cũng là một người đứng đắn, sẽ không làm gì Trang Noãn Noãn.

Sau khi Lam Sơ Niệm nghe xong cuộc gọi của Chu Đào trong phòng, cô cũng rất vui. Cô bước ra khỏi phòng ngủ dành cho khách, nhìn thấy một người đàn ông đang làm việc trên ghế sofa, cô lập tức tươi cười ngồi xuống.

“Anh à, tối nay ở đây sẽ có tổ chức dạ tiệc!”

“Em muốn tham gia.”

Lam Thiên Hạo ngừng gõ bàn phím, nhìn cô: “Vậy em định ăn mặc như thế này để tham gia?”

“Ò!I Vâng! Em không có một chiếc váy dạ hội, phải làm sao nhỉ?” Lam Sơ Niệm suy nghĩ với vẻ mặt khổ não.

Lam Thiên Hạo đành phải trấn an cô: “Em nghỉ ngơi cho thật tốt đi! Anh sẽ cho cửa hàng mang tới cho em một bộ, trang sức sẽ gửi từ cửa hàng chính đến.”

“Không cần, em không thể dùng trang sức trong cửa hàng, lỡ bị mắt hoặc bị hỏng, em chẳng đền nổi đâu!” Lam Sơ Niệm phồng má nói, mặc dù gia đình kinh doanh trang sức, nhưng cô không bao giờ tự tiện động tới.

Lam Thiên Hạo không khỏi bật cười thành tiếng: “Em tên là Lam Sơ Niệm, họ Lam, cũng không phải người ngoài, mất thì thôi, hỏng mắt anh cũng không mắng em, em do dự cái gì?”

Lam Sơ Niệm nghe được những lời nuông chiều như vậy, cô lại không nhịn được cười toe toét: “Thật sao? Anh à, anh tốt với em như thế từ bao giờ vậy?”

` Lam Thiên Hạo không khỏi cảm thấy hơi buồn, nhìn chằm chằm: “Anh không tốt với em bao giờ?”

Lam Sơ Niệm mỉm cười: “Có vài lúc mà!”

“Cho dù anh có đối xử tệ với em, thì đó cũng là vì muốn tốt cho em.

“Ừm! Là sao nhỉ?”

Lam Sơ Niệm chớp chớp mắt không hiểu.

“Ví dụ, nếu em ăn mì gói, anh không cho phép em ăn. Đó là vì sức khỏe của em, không muốn em ăn đồ không lành mạnh.”

Lam Thiên Hạo giải thích với cô.

“Mì gói rất ngon mà!” Lam Sơ Niệm dở khóc dở cười.

Sắc mặt Lam Thiên Hạo rất nghiêm túc ra lệnh: “Không được ăn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui