Khóe miệng Ôn Lệ Thâm khẽ nhéch lên “Vậy thì hãy nói cho tôi biết tên nhà đầu tu mà cô ăn tối cùng, tôi sẽ kiểm tra xem cê có thực sự đi ăn tối hay không.”
Tô Hi bị ép đến mức này, sao còn có thể tiếp tục nói dối được nữa? Khuôn mặ xinh xắn của cô đỏ bừng, đầu óc rối bời rõ ràng người đàn ông này chỉ dùng và ba câu mà đã ép cô vào tình huống xấu hỗ nhất.
Cô đành phồng má thừa nhận: “Được rồi Tôi đã nói dối.”
“Tại sao cô nói dối tôi?” Ôn Lệ Thâm hít mắt, không vui.
“Bởi vì… bởi vì tối hôm qua tôi có việc.”
Tô Hi cắn môi, nhớ lại đêm qua cô nằm trên sô pha, gặm chân vịt và một đống đồ ăn vặt, chuyện này đối với một người theo chủ nghĩa ăn uống thì rất quan trọng.
“Tôi rất không thích những người nói dối và càng không thích bị người khác lừa.”
Đôi mắt Ôn Lệ Thâm lóe lên một tia nghiêm khắc.
Tô Hi vô tình chạm phải ánh mắt của anh, lập tức có cảm giác chân mềm nhữũn ra, như một thường dân đối mặt với hoàng đề. Người đàn ông này rõ ràng không biết cô đã làm gì, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất mạnh mẽ của người bề trên.
Rốt cuộc, anh làm nghề gì? Người bình thường không thể có đôi mắt sắc bén và khí thế như vậy.
“Tôi xin lỗi.” Tô Hi như một đứa trẻ làm sai việc, xin lỗi anh.
“Lần này tôi sẽ tha cho cô, lần sau sẽ không có ngoại lệ! Cô phải trả giá cho việc nói dối của mình.” Ôn Lệ Thâm trằm giọng nói.
Tô Hi lập tức theo bản năng, làm động tác ôm ngực: “Trả giá gì!”
Ôn Lệ Thâm thấy động tác này của cô, nhếch miệng hơi chút khinh thường: “Mời tôi thêm mười bữa nữa.” . Ngôn Tình Cổ Đại
“Hả… 10 lần?” Tô Hi muốn ngắt luôn. Chỉ vì từ chối anh ấy một lần, mà giờ phải mời ăn 10 bữa?
Đây là đạo lý gì vậy? Không hề có lí tí nào!
Ôn Lệ Thâm hừ khẽ nói: “Đây là cái giá của việc cô đã lừa tôi.”
“Nhưng… 10 lần thì nhiều quá. Thêm nữa, chúng ta vốn là người xa lạ, cũng không thể tính là tôi lừa anh. Tôi cũng bận việc của mình. Mặc dù tôi lừa anh là không đúng nhưng…” Tô Hi cảm thấy thật không công bằng.
Ôn Lệ Thâm chăm chú nhìn cô giải thích, ánh mắt bình thản: “Nếu cô cảm thấy lừa tôi là chuyện nhỏ, vậy cô sai rồi. Dám bày trò lừa gạt ngay trước mặt tôi, chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng.”
Tô Hi chết lặng. Cô cắn môi nói: “Nhưng… tôi và anh cũng không có quan hệ gì. Sao anh nghiêm túc vậy làm gì?”
Nghe những lời này, khuôn mặt đẹp trai của Ôn Lệ Thâm bỗng u ám: “Hay là cô nghĩ cái giá đó còn nhỏ? Cô muốn tôi tăng thêm trừng phạt?”
Tô Hi vội nuốt nước bọt: “Cái gì mà tăng thêm trừng phạt…”
Ôn Lệ Thâm hừ lạnh một tiếng: “Tôi có, thể trực tiếp “phong sát” cô, khiến cô r: a khỏi giới giải trí.”
Tô Hi nghẹn họng nhìn trân trối. Mặc d cô không biết thân phận thực sự củ người đàn ông này nhưng cô có linh cải mạnh mẽ rằng, anh ta có thể làm việc này O “Đừng… đừng..đừng..10 lần đún không? Tôi mòi…tôi mời anh là được mà i Tô Hi sắp phát điên rồi, sao anh ta lại c œ thể nghĩ đến việc phong sát cô cơ chứ?
Người đàn ông này thật quá đáng sợ.
g Thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, Ôn L Thâm dường như lại thấy thú vị: “Cô s: rồi?”
“Sợ, tất nhiên là tôi sợ.” Tô Hi không khách khí thừa nhận.
Lúc này Ôn Lệ Thâm đã hài lòng. Anh cầm chặt cốc uống trà. Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ đây xe chở đồ ăn tới, bày các món họ đã gọi lên bàn.
Nhưng trong mắt Tô Hi, các món ăn đầy đủ hương vị trên bàn dường như không còn hấp dẫn nữa. Cô chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi đối diện, dường như có thể nhìn xuyên qua anh ta. Người đàn ông có thực lực mạnh mẽ này ở đâu ra vậy?
Có thể phong sát cô chắc chắn phải là người có địa vị rất cao, nhưng rõ ràng anh ta còn rất trẻ.
“Cô nhìn đủ chưa?” Ôn Lệ Thâm thanh nhã gắp thức ăn đưa vào miệng, liếc nhìn cô.
Tô Hi vội đỏ mặt, thu tầm mắt. Anh ta nghĩ đi đâu vậy chứ? Lẽ nào anh ta cho rằng cô nhìn, là vì anh ta đẹp trai sao?
Được rồi, anh ta đẹp trai. Nhưng giờ Tô Hi chỉ cảm thấy anh ta giống một con ác quỷ đội lốt thiên thần. Bản chất anh ta quá xáu xa.
Chủ đề nói chuyện đến đây kết thúc, bầu không khí có chút ngột ngạt. Tô Hi cảm giác mình như gặp quỷ rồi.
Vô duyên vô cớ phải mời thêm anh ta ăn 10 bữa. Người đàn ông này muốn khiến cô phá sản à?
Ôn Lệ Thâm quan sát biểu cảm phong phú của cô gái trước mặt, có lúc thất vọng, buồn phiền, có lúc cắn môi, lại có lúc lén nhìn anh. Anh bỗng thấy hứng thú với cô gái này. Cô thú vị hơn anh nghĩ.