Trong biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng ngủ đến mười giờ trưa mới dậy, mở mắt ra, nhìn người đàn ông đang dựa bên cạnh, cô xấu hổ đến nỗi căng thẳng trốn trong chăn, có chút lúng túng khi đối diện với anh.
Lam Thiên Thần nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, không nhịn được hôn lên trán cô: “Hôm qua những thứ nên làm, đều đã làm rồi, che đi cũng vô dụng.”
Sắc mặt Bùi Nguyệt Hoàng đỏ ửng, cô nào biết mình sẽ tìm bạn trai nhỏ tuổi hơn, sẽ làm chuyện mệt người như này? Hơn nữa, lần đầu tiên hưởng thụ còn tuyệt vời hơn so với những gì cô mong đợi.
Ai mà biết, người phụ nữ kiêu ngạo như nữ thần này, mới mắt đi lần đầu tiên ở tuổi hai chín chứ? Có lẽ ai cũng đều không tin!
Nhưng, Lam Thiên Thần tin. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
3. Phong Tranh Ngộ
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
“Còn đau không?” Lam Thiên Thần dịu dàng hỏi.
Bùi Nguyệt Hoàng lắc đầu: “Vẫn tốt! Nhưng em đói rồi.”
“Được, vậy em nằm thêm chút nữa đi, anh xuống tầng nấu, nấu xong anh gọi.”
*Ừ!” Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu, quả thật cô cần phải bình tĩnh lại, tối qua cô không uống rượu, tất cả mọi thứ đều nhớ rõ ràng!
Lam Thiên Thần xuống tầng, Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi nhắm mắt, đôi môi đỏ cong lên ý cười, tối qua cô bị sao vậy? Vậy mà lại ăn người đàn ông như vậy…
Bùi Nguyệt Hoàng có cảm giác mình chiếm tiện nghi của Lam Thiên Thần, nên cô cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm qua, đều là lỗi của cô.
Nhưng, điều này trong lòng Lam Thiên Thần, là thời khắc dũng cảm của người đàn ông, là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời anh, không phải là chiếm tiện nghi gì của cô! Một lúc sau, Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn nằm nữa, cô khoác áo ngủ bên cạnh đi vào phòng tắm, quấn một chiếc khăn tắm ra ngoài, cô vậy mà không tìm được quần áo để mặc, đây cũng không phải tủ đồ của cô, cho nên cô mở tủ quần áo của Lam Thiên Thần. Nhìn dãy áo sơ mi trắng gọn gàng sạch sẽ, cô tiện tay lấy một chiếc khoác vào, mặc áo sơ mi của anh cô cảm thấy loại cảm giác an toàn, ở đây không có ai, lại có cửa kính cách ly, Bùi Nguyệt Hoàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh và một quần lót xuống tầng.
Thân thể của cô đủ chuẩn để so sánh với người mẫu, hơn nữa không phải là loại xương cơ thể kia, cô có làn da trắng, toàn thân nữ tính đầy đặn. Lam Thiên Thần từ trong bếp đi ra, đang định uống một ly nước, đột nhiên nhìn thấy người phụ nữ bước xuống cầu thang, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, ngay cả động tác uống nước cũng quên, bởi vì trong mắt, trong tim, chỉ có một bóng người mặc áo sơ mi của anh đang chậm rãi xuống tầng.
Anh cảm tháy lửa hôm qua vừa mới dập tắt, một giây liền bùng lên vì cô.
Dáng vẻ Bùi Nguyệt Hoàng mặc áo sơ mi, quả thực quyến rũ chết người.
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn bộ dạng ngẩn người của anh, cô không khỏi cười hỏi: “Em không có quần áo mặc, chỉ có thể mặc của anh.”
Lam Thiên Thần đặt cốc xuống, nheo mắt nói: “Anh cảm thấy là em cố ý.”
Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi bị anh nhìn, cô chỉ đành hào phóng thừa nhận: “Đúng, là em cố ý mặc cho anh xem.”
Tay của Lam Thiên Thần không nhịn được ôm cô: “Em thành công thu hút sự chú ý của anh rồi.”
Bùi Nguyệt Hoàng không nhịn được ở trong lòng anh bật cười, Lam Thiên Thần cầm điều khiển từ xa trên nóc tủ, đóng hết toàn bộ cửa trong nhà.
Cho dù biết người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng trong lòng anh có một loại cảm giác đồ ky, tuyệt đối không để ai nhìn thấy được bộ dạng của cô.
Bạch Nguyệt Hoàng nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, trong lòng ngọt ngào, cô kéo cổ hôn lên mặt anh một cái.
Lam Thiên Thần bá đạo trực tiếp hôn xuống, suýt chút nữa là làm luôn trong phòng khách, Bùi Nguyệt Hoàng thầm kêu khổ, quả nhiên không nên mặc như này mà.
Vẫn may, nồi cháo của Lam Thiên Thần nhắc nhở anh, anh liền đi nấu cháo. Bạch Nguyệt Hoàng vội vàng quay về phòng thay một bộ đồ khác xuống ăn sáng.
Ăn sáng xong, đi tản bộ ở trong hoa viên gần đó, bây giờ Bạch Nguyệt Hoàng vẫn còn di chứng sau tai nạn ô tô, hơn nữa ngay cả suy nghĩ cũng có giới hạn, chỉ cần sử dụng não nhiều hơn chút, cô có chút trạng thái đau đầu.
“Nguyệt Hoàng, anh muốn đưa em về gặp người nhà anh.” Lam Thiên Thần thấp giọng nói.
Trái tim Bạch Nguyệt Hoàng lập tức đập thình thịch, có chút lo lắng nhìn anh: “Bây giò nhất định phải gặp sao?”
Có lẽ liên quan đến vấn đề tuổi tác, cô có chút không thể vượt qua, trước đây cũng chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ tìm một người nhỏ tuổi hơn cô.
Lam Thiên Thần biết nguyên nhân vì sao cô lo lắng, anh mìm cười xoa mái tóc dài mềm mại của cô: “Đừng lo, ba mẹ anh sẽ không để ý những thứ này, hơn nữa, em còn ưu tú hơn anh.”
Bùi Nguyệt Hoàng cắn môi: “Có thể đợi thêm chút nữa được không.”