“Bọn buôn người thật đáng giận.” Hứa Tâm Duyệt siết chặt tay, tuy rằng đối với thân thé của mình cô cũng không có nhiều oán giận, bởi vì tuy bị bán đi, nhưng cô lại có ba mẹ nuôi, bà ngoại cùng dì nhỏ luôn yêu thương cô.
“Tối hôm nay mẹ sẽ mang con về nhà, ba cùng anh trai nhìn thấy con, nhất định đều sẽ vui mừng kích động.”
“Con còn có anh trai?” Hứa Tâm Duyệt kinh ngạc.
“Đúng vậy, con còn có một anh trai, hơn con 3 tuổi.” Bùi phu nhân ôn nhu nói.
Trong lòng Hứa Tâm Duyệt tràn ngập khát vọng tìm lại người thân, cô muốn biết rốt cục muốn biết ba và anh trai mình trông như thế nào.
Bùi phu nhân cùng cô hàn huyên lâu như vậy, bỗng nhiên nhớ đến vẫn chưa được nghe con gái gọi mình một tiếng mẹ, trong lòng bà đã khao khát được nghe tiếng mẹ này như thế nào!
“Tâm Duyệt, cọn có thể gọi một tiếng mẹ được không?”
Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng ngập tràn chờ mong, nhưng cô vẫn có chút ngượng ngùng, hốc mắt cô có chút hồng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ.”
Nội tâm Bùi phu nhân kích động cùng thỏa mãn, bà đã đợi tiếng mẹ này suốt 20 năm.
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Có thị.
Một thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ sát đất, đôi mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn về phía xa.
Ánh mắt của anh bỗng lơ đãng rơi xuống kiện tây trang trên ghế sô pha, trong đầu lại hiện lên gương mặt thanh thuần kiều mị.
Nghĩ nghĩ, trên gương mặt anh lại lộ ra vẻ ảo não. Không biết từ khi nào, cô gái này lại có thể khiến cho anh lơ đãng nghĩ tới, với anh mà nói chuyện nhớ cô gái này không hề có ý nghĩa.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh đi đến trước bàn, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Thừa Tiêu, tối nay con về nhà ăn tối đi! Đem theo Tiểu Mục qua đây.” Bên kia truyền đến giọng nói của Cố phu nhân.
Cố Thừa Tiêu nhớ lại lịch trình ngày hôm nay, cũng không có chuyện gì quan trọng, nhưng không biết vì sao anh lại muốn đi thả lỏng một chút.
“Mẹ, con mang Tiểu Mục sang đó, đêm nay con còn có việc.”
“Được, mang thằng bé qua đây.” Cố phu nhân mỗi ngày đều muốn gặp đứa cháu cưng của mình.
Nghe điện thoại xong, Cố Thừa Tiêu suy nghĩ, lại cầm điện thoại lên, gọi vào một dãy số khác.
“Làm sao vậy?” Bên kia truyền đến một giọng nam.
“Tối nay có muốn đến bar không?”
“Wow! Từ khi nào Cố tổng của chúng ta lại phóng túng như vậy?” Mặc Trạch Dương trêu ghẹo.
“Tới hay không?” Cô Thừa Tiêu trực tiêp hỏi.
“Đương nhiên, cậu mời khách, sao tớ lại có thể không đến.” Mặc Trạch Dương sảng khoái đáp ứng.
Ngắt điện thoại, người đàn ông ngồi xuống sô pha, cảm xúc phức tạp, anh chưa từng sinh ra cảm giác phiền não như vậy.
Ánh mắt anh lại lần nữa trên lên tây trang bên người, nhớ.
đến thân phận của cô gái kia, cô cũng không phải tuyệt đối là người xa lại, cô là em họ của Hứa An An, cũng là dì trên danh nghĩ của con trai anh.
Trong căn hộ xa hoa, Hứa An An ngồi trên sô pha ngắn người, nhớ đến chuyện tối hôm qua thật quá tiện nghi cho Hứa Tâm Duyệt, nếu biết người sẽ đến là Cố Thừa Tiêu, cô ta tình nguyện tự mình rơi xuống nước.
Một lần rồi một lần Hứa Tâm Duyệt xuất hiện bên cạnh Có Thừa Tiêu đều làm cô ta cảm thấy khó chịu, cô ta không tin Hứa Tâm Duyệt không có dụng ý gì. Người đàn ông như Cố Thừa Tiêu, chỉ cần có thể ở cạnh anh, bất cứ điều gì cũng có thể thay đổi. Cho nên, Hứa Tâm Duyệt nhất định là đang muốn thay đổi thân phận nghèo hèn của cô.
Khóe miệng Hứa An An lộ ra nụ cười lạnh, Cố Thừa Tiêu, chỉ có thể là của cô ta, bất kì người phụ nữ nào cũng đừng hòng mơ tới, chỉ có cô ta mới có đủ tư cách trở thành mẹ của con trai Có Thừa Tiêu.
Đứa bé kia, trong người chảy một nữa là dòng máu của cô ta.