Trong xe.
Hứa Tâm Duyệt vài lần muốn mở miếng lên tiếng, nhưng vẫn quyêt định im lặng, cô không biệt người đàn ông này muốn đùa giỡn gì nữa.
“Buổi xem mắt của cô thành công rồi à?” Cố Thừa Tiêu quay đầu sang liếc nhìn cô một cái.
“Anh thấy đùa như vậy vui lắm à?” Hứa Tâm Duyệt hỏi ngược lại. .
||||| Truyện đề cử: Chất Nữ |||||
“Vui chứP’ Người đàn ông nhếch miệng cười trả lời.
“Không vui chút nào!” Hứa Tâm Duyệt ngoảnh mặt đi nói.
“Sao? Tôi làm phiền cô hẹn hò nên cô tức giận?” Cố Thừa Tiêu nheo mắt hỏi.
“Anh rõ ràng biết tôi đang hẹn hò, vậy mà vẫn muốn làm phiền sao?” Hứa Tâm Duyệt khó chịu trừng mắt nhìn anh.
“Tôi cứ muốn làm phiền đấy thì sao?” Người đàn ông nhìn thẳng về phia trước, ra vẻ rất vô lại nói.
“Anh… Cố Thừa Tiêu, tôi thừa nhận rằng chúng ta có làm vài việc đi quá giới hạn, nhưng tôi hy vọng sau này những việc này sẽ không xảy ra nữa.” Hứa Tâm Duyệt nghiêm túc nói, cô không muốn chơi kiểu mập mờ như thế này, bởi vì như này sẽ không đi tới đâu cả, lại còn rất nguy hiểm.
“Sao vậy? Bùi tiểu thư bắt đầu chú ý đến danh tiếng của mình rồi?” Cố Thừa Tiêu chế giễu.
Hứa Tâm Duyệt không muốn làm xấu mặt ba mẹ mình, họ đều là những người có danh tiếng trong giới.
“Anh dừng xe phía trước đi, tôi muôn xuông xe.” Hứa Tâm Duyệt yêu cầu anh.
“Tiểu Mục muốn gặp cô.” Người đàn ông đột nhiên trầm giọng nói.
Hứa Tâm Duyệt sửng sốt: “Thật sao?”
Người đàn ông này nói dối như cơm bữa, cô không tin lời anh ta nói lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt cô có chút hoài nghi, Cố Thừa Tiêu có chút tức giận nói: “Sao? Bây giờ cô nghi ngờ mỗi lời tôi nói rồi sao? Hay là cô lo rằng tối nay sẽ bỏ lỡ buổi hẹn hò ở lễ hội âm nhạc điện tử?”
Hứa Tâm Duyệt ngây người ra, cũng không phải vì nguyên nhân này, cô chỉ không muốn bị anh lừa thôi.
“Nếu muốn đi gặp Tiểu Mục thì tôi muốn mua cho cậu bé một món quà.” Hứa Tâm Duyệt tin lời anh, với lại không biết vì sao cô không thể từ chối bất cứ điều gì liên quan đến cậu nhóc cả.
Có Thừa Tiêu gật đầu, lái xe chạy vào trung tâm mua sắm gần đó, hai người xuống xe, bước đến khu đồ chơi trẻ em ở trung tâm mua sắm,.
“Chào anh chị, hai người muốn mua đồ chơi cho con sao ạ? Xin hỏi bé nhà mình là trai hay gái ạ?” Người nhân viên rất niềm nở hỏi.
Hứa Tâm Duyệt có chút xấu hổ, cô chưa kịp giải thích thì người đàn ông bên cạnh đã nói: “Con trai.”
“Đồ chơi của bé trai ở bên này ạ.” Người nhân viên chỉ vào chiếc tủ ở một phía khác.
Hứa Tâm Duyệt đi sang đó để chọn, cô nhìn trúng một bộ đô chơi Lego, cô chỉ tay vào bộ đô chơi nói: “Lây cho tôi cái đói”
“Con của anh chị bao nhiêu tuổi rồi ạ? Bộ đồ chơi này dành do trẻ con trên mười hai tuổi chơi.” Người nhân viên chu đáo hỏi.
“Không phải con của chúng tôi, là con của vị này. Đứa trẻ đã 5 tuổi, nhưng mà cậu bé có thể chơi với cái này.” Hứa Tâm Duyệt tìm thấy cơ hội liền vội vàng giải thích.
Nhân viên lập tức lúng túng cười: “À! Ra là vậy! Xin lỗi hai vị”
Người nhân viên lấy đồ chơi ra, Hứa Tâm Duyệt quay đầu nhìn người đàn ông phía sau: “Tặng cậu nhóc món này được không?”
“Cô mua mà, cô tự quyết định đi!” Người đàn ông tự nhiên lại có chút không vui.
“Vậy thì lấy cái này đi!” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười nói với người nhân viên.
Cố Thừa Tiêu đứng ngoài cửa đợi cô, Hứa Tâm Duyệt đang thanh toán tiền, người nhân viên nói: “Chị, chồng chị đẹp tra thật đấy! Anh ấy tái hôn lần hai với chị đúng không?”
Hứa Tâm Duyệt: “…”