Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Khi mở to đôi mắt thì có thể nhìn thấy ngay gương mặt tuấn tú như vậy, cô cảm thấy có chút gì đó rất kì diệu.

Đường Tư Vũ muốn đi rửa mặt, vốn dĩ cô không muốn đánh thức anh, thế nhưng khi cô nhè nhẹ rút người ra thì nhìn thấy hàng mi dài rậm cong vút của người đàn ông này nhướng lên, mở to đôi mắt sáng ngời mê hoặc lòng người.

Hình Liệt Hàn cong mày mỉm cười: “Chào buồi sáng!”

Nụ cười này cứ giống như những tia nắng bên ngoài của sổ cũng không so sánh được vậy.

Đường Tư Vũ chỉ cảm thấy vô cùng lóa mắt, ánh mắt ngơ ngắn nhìn anh một hồi lâu!

Lúc máy bay hạ cánh, ở quốc gia này cũng đã 2 giờ 30 chiều rồi, tài xế cũng đã có mặt ở cửa sân bay để đón họ, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn ngồi vào xe, Đường Tư Vũ ấn nút mở cửa sổ xe thì có một luồng gió ngoại quốc phả vào mặt cô.

Điều này khiến cho tâm trạng cô cũng thoải mái hẳn lên, cô nhẹ hít thở một hơi thật sâu, cô bắt đầu mong đợi khoảng thời gian tiếp theo đây.


Hình Liệt Hàn nhìn nụ cười nhàn nhạt nở trên môi cô, anh như bị truyền nhiễm vậy, khóe môi anh cũng nhè nhẹ cong lên, anh nắm thẳng lấy tay cô đang đặt trên đầu gối, đặt ở giữa hai người.

Đường Tư Vũ không quay đầu lại, chỉ nhìn hàng lông mày đang nhíu lại trên cửa Ä ^ TA ^ ~ £ Ta “, số, bây giờ cô đã rât quen với những hành động bá đạo hống hách của người đàn ông này rồi.

Chiếc xe chạy thẳng một mạch đến hướng biệt thự của Hình Liệt Hàn, đó là một tòa biệt thự ven biển, mặt tiền trước nhà hướng ra biển, phong cảnh tao nhã chắc chắn đây là một cách hưởng thụ của giới quý tộc.

Sân bay cách biệt thự khoảng một tiếng đồng hồ, chạy dọc theo hai bên đường là đại lộ ven biển dài vô hạn, có thể tận hưởng cảnh biển sóng võ dạt dào ồ ạt dọc đường đi, gió biển nhẹ thổi qua, thổi tung mái tóc dài bên tai của Đường Tư Vũ, một Cr06rp9 205: Mẹ Con Tương Phùng Ô Su @9 vài sợi tóc dài thướt tha bỗng chốc nhẹ nâng lên trên đôi má của Hình Liệt Hàn, không khác nào chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve.

Khiến tim anh đập lên rộn ràng, có chút mơ hồ ấm áp đáy mắt.

Sắp được nhìn thấy con trai mình ngay lập tức, trái tim Đường Tư Vũ trái lại càng lúc càng khẩn trương, trong đầu cô giờ chỉ toàn là dáng vẻ nụ cười của cậu nhóc, nhớ đến bộ dạng nũng nịu nhõng nhẽo của nó, giọng nói non nớt, nụ cười hồn nhiên vô tư không lo không nghĩ.

Chiếc xe chạy vào một con đường có phong cảnh tuyệt đẹp, chạy thẳng đến một căn biệt thự tư nhân sang trọng có cảnh biên, số nhà là số 6 ở ven bờ.

Trong biệt thự, cậu nhóc sớm đã nhận được tin tức và dắt Hình Nhất Nặc đứng đợi, lúc chiếc xe chạy đến, cậu nhóc nhảy cẵng lên vô cùng phấn khích: “Daddy, mamii… mami…”

Đường Tư Vũ mở cửa xe, khi vừa bước xuống nhìn thấy cậu nhóc đã lao vào người cô, từ sâu đôi mắt cô lộ ra được sự vui mừng và phấn khích, cô ôm chặt cậu nhóc rồi bế cậu áp vào lòng mình, cô ngồi xôm xuống nâng lấy gương mặt nhỏ nhắn đang tươi cười rạng rỡ: “Có nhớ mami không?”

“Nhớ!”

Cậu nhóc dùng lực gật đầu thật mạnh.


“Chị Tư Vũ.”

Hình Nhất Nặc bước đến và gọi to.

“Tiểu Nặc.”

Đường Tư Vũ cũng rất vui khi gặp cô ấy.

Hình Liệt Hàn bước vòng qua từ đầu bên kia, đưa tay xoa đầu một cách nuông chiều em gái trước, sau đó mới bước đến trước mặt cậu nhóc, anh cúi xuống quan sát cậu nhóc: “Có ngoan không nào?”

“Dại Con rất ngoan ạ!”

Thằng bé nhanh chóng ngắng đầu nhìn cha mình, hai gương mặt một lớn một nhỏ cực kì giống nhau, quả thật là có hơi thở của cha con mà.

Hình Liệt Hàn cũng nhớ cậu nhóc vô cùng, anh nhanh chóng dang tay bế cậu nhóc lên, rồi hôn lên hai bên má trên gương mặt nhỏ nhắn của cậu: “Daddy cũng nhớ conl”


Cậu nhóc ngồi trên khuỷu tay rắn chắn của cha cậu, ngắng đầu giống như một vị tiểu hoàng tử đẹp trai anh tuấn, Hình Liệt Hàn xoa đầu cậu một chút rồi một lát lại chỉnh quần áo cho cậu, thể hiện rõ tình yêu thương con của người cha.

Phía sau lưng, Đường Tư Vũ chăm chú nhìn cảnh tượng này, bỗng dưng cô cảm thấy hành động ngăn cản cậu nhóc tìm cha mình trước đây có hơi quá đáng và cực đoan, có lẽ trong lòng trẻ con, tình cha chiếm một vị trí vô cùng quan trọng, vậy mà trước đây cô không để ý đến.

Cứ cho rằng bản thân có thể trao cho cậu nhóc toàn bộ sự yêu thương, xem ra hiện giò rõ ràng vẫn không đủ.

Hình Chính Đình và Tưởng Lam đứng bên cạnh Hình Nhất Phàm chào đón hai người, Hình Liệt Hàn kêu lên: “Cha, mẹ, Tiểu Phàm.”

“Đến rồi à, mau vào nhà đi! Mẹ cho người chuẩn bị điểm tâm xong hết rồi, tụi con ở trên máy bay nhất định là đói rồi.”

Tưởng Lam nói xong, lại tươi cười nghênh đón Đường Tư Vũ phía sau: “Nhanh vào thôi conl”

“Bác trai, bác gái.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận