Hiện tại Đường Hùng cũng đã chết, công ty này còn muốn tiếp tục bám lấy các vụ kiện cáo của Đường gia, nhất định phải để cho tập đoàn Đường thị không có tổn hao gì.
Và chỉ khi Khưu Lâm tiếp quản, anh ta mới có cơ hội tiếp tục kiếm tiền.
Và tất nhiên Khưu Lâm đã sử dụng nó để mang lại cho anh ta một lợi ích lớn hơn, đúng, bà phải hoàn thành việc này tối nay!
Ngày mai, bà ta sẽ lập di chúc, để khi Đường Tư Vũ trở lại sẽ không thể không thừa nhận nó.
Đây thực sự là một cơ hội tốt mà ông trời đã ban tặng cho bà, Khưu Lâm tính toán.
Bà ta tin tưởng rằng lần này Đường Tư Vũ sẽ không lấy được một đồng một cắc nào từ Đường gia, bà nhìn về phía Lão Từ nói: “Lão Từ, anh trở về công ty xem có chuyện gì không thì nói ngay cho tôi biết! Để tôi còn đến xử lý.”
Lão Từ cũng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Được! Vậy tôi đi về công ty trước, chỗ nào cần tôi, tôi lập tức chạy tới.”
“Đi đi! Tôi lát nữa cũng sẽ bảo trợ lý của tôi đến hỗ trợ, còn nữa, chuyện này trước hết đừng nói cho Tư Vũ, miễn không để con bé ở nước ngoài lại phải lo lắng cho cha nó.”
“Thế nhưng mà, nếu như không thông báo cho đại tiêu thư, khi trở về nước cô ấy nhất định sẽ rất tức giận.”
“Được rồi! Đề tôi nói cho! Anh chỉ cần giải quyết việc của công ty là được.”
Khưu Lâm đem cơ hội này kéo sang phần mình, bà ta không muốn Lão Từ sau lưng báo tin cho Đường Tư Vũ.
Lão Từ vừa nghe nói phu nhân sẽ thông báo thay mình, trong lòng cũng yên tâm một chút, là gia chủ nhà họ Đường, Khưu Lâm thông báo cho Đường Tư Vũ là thích hợp hơn cả.
“Vậy tôi đi trước.”
Lão Từ nói xong, có chút lo lắng rồi liếc nhìn về hướng phòng cấp cứu, ông là muốn ở lại, thế nhưng, hai giám đốc điều hành trong công ty lại đang ở bệnh viện khiến ông phải đi tập trung vào những văn kiện quan trọng.
Tất nhiên công ty cũng là huyết mạch của Đường Hùng, không thể có chuyện gì xảy ra với nó được.
Ngay khi Lão Từ rời đi, Khiêu Lâm ngay lập tức gọi cho trợ lý của bà ta và yêu cầu trợ lý thông báo cho Trần Phong, giám đốc của văn phòng luật sư sở tài vụ của tập đoàn Đường thị đến, đồng thời bà cũng thông báo cho trợ lý thân cận quay trở về nhà của Đường gia, mang cho bà ta di chúc do Đường Hùng soạn.
Sau khi Khưu Lâm dặn dò, bà ta lập tức gọi điện thoại cho Đường Y Y bảo cô đến, lúc này nhất định phải xuất hiện với tư cách là con gái, như vậy mới tỏ vẻ Đường Tư Vũ là vô tình tàn nhẫn, đến lúc cha cô sắp chết mà cũng không trở về.
Đường Y Y nghe vậy liền vội vàng từ chỗ một người bạn chạy đến bệnh viện. Cấp cứu mất hai tiếng đồng hồ, đèn trong phòng mổ cuối cùng cũng tắt, Khưu Lâm hô hấp như nghẹn lại, vài giây sau tim bà.
ta vẫn còn đau, bà ta cùng chồng cũng đã cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy, vẫn là còn có tình cảm.
Chỉ là đối với bà ta bây giờ, tình cảm không thể so sánh bằng lợi ích của tập đoàn Đường thị, bà tuyệt đối không thể đề tập đoàn Đường thị rơi vào tay của Đường Tư Vũ, hiện tại cô đã dựa dẫm được vào Hình Liệt Hàn, đã chà đạp lên hai mẹ con nhà họ, bà không muốn nửa đời còn lại tiếp tục sống những ngày tháng bị Đường Tư Vũ chà đạp, bà ta sẽ không chịu đựng cơn tức này đâu.
Khưu Lâm nhìn Lý Đức, ông ta đi ra trước, hai mắt của bà ta và ông ta chạm phải nhau và bà biết rằng mọi thứ đang diễn ra theo hướng họ mong đợi.
“Làm sao vậy? Chồng tôi thế nào rồi? Nói cho tôi biết… ông ấy bị sao vậy?”
Khưu Lâm lập tức giả vờ nhìn Lý Đức với vẻ mặt rất buồn, trong đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Một nữ bác sĩ bên cạnh lắc đầu an ủi, an ủi bà: “Đường phu nhân, bà phải chuẩn bị tinh thần. Lần này tình hình của Đường tiên sinh không khả quan.”
“Có nghĩa là ông ấy vẫn còn cơ hội được cứu sống?”
Ánh mắt của Khưu Lâm lập tức chuyên từ khuôn mặt của nữ bác sĩ sang khuôn mặt của Lý Đức, Lý Đức nhìn bà, thở dài đáp: “Trước mắt mà: nói, Đường tiên sinh vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê và chúng tôi đã cố gắng hết sức cứu chữa, nhưng thật không may, chúng tôi chỉ có thể dùng thuốc để duy trì lấy dấu hiệu sinh tồn của Đường tiên sinh.”
“Vậy thì cứu ông ấy đi! Dù có phải bỏ ra bao nhiêu tiền, tôi cũng sẵn sàng… cứu ông ấy! Xin các người hãy cứu lấy ông ấy…” Khưu Lâm biểu diễn vẻ mặt đau buồn của người vợ sắp mắt chồng.
Các bác sĩ và y tá ở bên cạnh im lặng, không biết nên an ủi bà như thế nào, phía sau là hai nam bác sĩ trẻ tuổi đầy Đường Hùng vừa trải qua ca phẫu thuật ra ngoài.
Đường Hùng sắc mặt trắng bệch, cả người như vô hồn, thậm chí thở còn không ra hơi.
“Lão Đường, lão Đường…ông không được chết, ông không được bỏ tôi!”
Khưu Lâm ôm ngực dựa vào xe đầy, quỳ xuống bám lấy xe không cho bác sĩ đầy đi.
“Đường phu nhân… bà buông tay ra trước để Đường tiên sinh về phòng bệnh nghỉ ngơi được không?”