Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Đường Tư Vũ ôm tro cốt của cha đứng trước mộ phần của mẹ cô, từ tận đáy lòng cô muốn thành khẩn cầu xin mẹ cô, mong bà có thể tha thứ cho cha để khi bước qua thế giới bên kia hai người có thể đoàn tụ cùng nhau.

Tô Hi nói với Hình Liệt Hàn, trước tắm bia nơi mà Đường Tư Vũ đang đứng là mộ phần của mẹ cô ấy, trong lòng Hình Liệt Hàn cũng có chút lay động, không ngờ song thân cô ấy vậy mà cùng được chôn cất ở đây, cô ấy chắc cũng được an ủi phần nào.

Đặt tro cốt của Đường Hùng vào trong chiếc quan tài được đặt làm riêng, lắp đất lại và dựng bia lên, nước mắt của Đường Tư Vũ lặng lẽ rơi xuống thành dòng, từ phía sau Hình Liệt Hàn bước đến chỗ cô dang cánh tay khỏe mạnh ôm lấy cô, Đường Tư Vũ xoay đầu lại, vùi đầu vào ngực anh đau đón khóc không thành tiếng.

Tô Hi ở bên cạnh cũng che đi chiếc môi nhỏ nhắn, khóe mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, Ôn Lệ Thâm đứng cạnh cô với hàng mi dài khẽ động anh duỗi cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy bờ vai cô nhẹ nhàng dùng sức kéo cô vào lòng.

Tô Hi ngơ ngác, đôi mắt rơm rớm nước mắt ngước nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lệ Thâm cũng khóa chặt cô lại, mang theo đó là chút cảm giác võ về.

Trái lại Đường Y Y bên cạnh vô cùng kích động, cô ta ghét Đường Tư Vũ, đến nổi cả phim kịch do Tô Hi diễn dù có dẫn cô ta theo cô ta cũng không thèm xem, không ngờ bây giờ cả hai đều được những mỹ nam cực phẩm giai nhân ôm vào lòng, trong lòng cô ta thật sự mà nói là cực kì khó chịu.


Khưu Lâm bây giờ chỉ hi vọng tang lễ của chồng bà ta nhanh chóng kết thúc, chôn cất xong Đường Hùng, tiếp theo đó, gia tộc Đường Thị chính là thế giới của bà ta.

Dựng xong bia đá cho Đường Hùng, Đường Tư Vũ nâng bó hoa cúc trắng quỳ xuống đất, phía sau lưng cô một nhóm người đang mặc niệm, bọn họ đang tiễn biệt Đường Hùng lần cuối, có lẽ do Hình Liệt Hàn cũng còn ở đây vì vậy lần này hầu như tất cả bạn bè trong giới làm ăn của Đường Hùng đều đến, khung cảnh vô cùng hoành tráng cũng khiến cho tang lễ của ông ấy trở nên đặc biệt long trọng.

Thân thế của Ôn Lệ Thâm vẫn luôn là một ẩn số, ngoại trừ mấy người đặc biệt biết được thân phận của anh, thì trong mắt người ngoài anh chỉ là một thế tử thiếu gia hào hoa phú quý vô song, thậm chí có một số người đến cả họ của anh còn không biết là gì, nhưng họ tuyệt đối không dám xem thường anh.

Lúc quan khách lần lượt ra về, thời gian cũng đến lúc sập tối, trong nghĩa trang vẫn thổi lên từng cơn gió lạnh, Khưu Lâm trong lòng căng thẳng lo lắng không yên, có chút chột dạ, bà ta không muốn nán lại đây chút nào cả, bà ta dắt tay con gái: “Y Y, chúng ta về thôi!”

Đường Y Y gật đầu, ánh mắt lạnh lùng của Khưu Lâm liếc nhìn Đường Tư Vũ đang quỳ trên đất mãi không muốn đứng dậy, bà ta thầm nghĩ, tốt nhất là Đường Tư Vũ quỳ ở đây đến khi nào chân cô thối rữa ra thì thôi.

Mẹ con Khưu Lâm rời khỏi, trước nghĩa trang chỉ còn lại bốn người, Đường Tư Vũ không muốn rời đi, Tô Hi đương nhiên cũng không đi, Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn cũng đều muốn ở lại.

Sau khi Đường Tư Vũ dập đầu lạy cha mình ba cái, cô lại đến trước bia mộ của mẹ mình tiếp tục quỳ lạy ba cái, cô mới chịu đứng lên, nhưng vì gần đây cô ăn uống không được ngon, khiến cho cô lại lên cơn hạ đường huyết, chỉ cảm thấy choáng váng, xém chút nữa thì ngã xuống rồi.

“Tư Vũ…” Tô Hi muốn xông đến đỡ cô, nhưng Hình Liệt Hàn đã nhanh hơn một bước, lúc Đường Tư Vũ sắp ngã sang một bên, cánh tay của anh kịp với ra để bắt lây cô, kéo ôm cô vào lòng mình, anh đau lòng nói: “Nên về thôi!”

Đường Tư Vũ ngả vào lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu, Hình Liệt Hàn nhìn thấy hai chân cô chắc hẳn là rất tê, anh cứ thế bế cô lên đi thẳng đến xe của bọn họ, phía sau, Tô Hi vội vàng đi theo vô cùng lo lắng, Ôn Lệ Thâm cũng nhanh chân bước theo cùng.

Do chỉ có một mình Ôn Lệ Thâm lái xe đến, Tô Hi ngồi ở ghế phụ, Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ngồi ở ghế sau, bốn người cùng lên đường trở về.

Xe của Hình Liệt Hàn được giao cho trợ lý chạy về, Đường Tư Vũ hôm nay đứng hơn nửa ngày, quỳ cũng gần nửa ngày, buổi trưa thì không ăn uống gì cả, Hình Liệt Hàn thật sự lo lắng rằng cô ấy sẽ không cầm cự nỗi.


Chạy thẳng một mạch về đến nhà của Hình Liệt Hàn, tối nay họ sẽ nấu ăn ở nhà anh, thời gian này cha của Đường Tư Vũ vừa mới qua đời, tất nhiên không thể đi ăn ở nhà hàng được, tuyệt đối không được tỏ ra không tôn trọng ông ấy.

Đường Tư Vũ được đưa về đến nhà, Tô Hi dìu cô trở về phòng nghỉ ngơi trước, những việc nấu ăn bỗng chốc lại trở thành việc của hai người đàn ông này.

Tang lễ của cha cô đã hoàn tất, Đường Tư Vũ cuối cùng cũng biết được, trên thế giới này, đã không còn hình bóng của cha cô nữa rồi.

Điều này khiến cho trái tim cô trống trải vô cùng, lại muốn khóc một trận thật to, Tô Hi ôm lấy cô, nước mắt cô cứ thế mà lẳng lặng rơi xuống, Tô Hi cũng bị buồn lây, hai người họ cứ ngồi trong phòng mà khóc như thề.

Bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, Tô Hi lau sạch gương mặt đẫm nước mắt cho Đường Tư Vũ, hai người cùng xuống lầu ăn cơm tối, Đường Tư Vũ cầm lấy đũa, nhưng cứ chần chừ mãi không gắp thức ăn, Hình Liệt Hàn chịu khó gắp đầy thức ăn vào chén của cô, mãi đến khi cô ăn hết một chén cơm anh mới hài lòng.

Ăn cơm xong, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi chào tạm biệt ra về.

Ở ngoài sân, Tô Hi ngồi vào xe của Ôn Lệ Thâm, hướng về phía anh ấy nói: “Đưa tôi về nhà nhai”


Ôn Lệ Thâm khởi động xe, lái xe ra khỏi sân nhà Hình Liệt Hàn, thế nhưng, anh lại không lái xe về hướng đại lộ nói thẳng ra đường lớn, mà lại quẹo sang một khúc cua khác, lái xe về hương nhà anh.

“Anh có đi nhằm đường không vậy?”

Tô Hi liền nôn nóng hỏi.

“Không đi nhằm, đêm nay tới nhà tôi, tìm cho ra cái thẻ tôi đưa, rồi mang nó đi.”

“Tôi không muốn…Tôi nói rồi mà tôi muốn trả lại cho anh!”

Tô Hi nhanh chóng phản đối, cô thật sự không cần tiền của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận