Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

“Hỏi đi. Tôi sẽ nói hết với em.”

“Bộ phim cổ trang lớn vừa rồi tôi nhận được có phải anh là người chọn: tôi không?” Tô Hi nhìn thẳng vào ánh mắt của anh và hỏi.

Tới Ôn Lệ Thâm gật đầu, không giấu giếm nói: “Đúng vậy, là tôi chọn em. Tôi cảm thấy em rất hợp với vai nữ chính của bộ phim này.”

“Vậy giải thưởng tối nay thì sao? Có phải cũng là công lao của anh không?” Tô Hi lại hỏi.

Ôn Lệ Thâm hơi ngừng một chút rồi anh tiếp tục thật thà đáp: “Tôi có tác động một chút.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hi hơi đỏ lên, quả nhiên giải thưởng này có sự giả dối.

“Anh…tại sao anh lại làm như thế?” Tô Hi căn môi, có chút tức giận.


Tới “Bởi vì em là người tôi thích, tôi không thể khách quan nổi.” Ôn Lệ Thâm vẫn nói những lời thật thà.

Anh bắt công là bởi vì anh thích cô.

Tim Tô Hi khẽ thắt lại, người đàn ông này vẫn luôn trực tiếp như vậy.

“Hi Hi, không phải tôi cố ý giấu giếm em về thân phận của tôi. Nếu như ngay từ đầu tôi nói cho em biết tôi là Tổng giám đốc Tập đoàn Thiên Mộ thì chắc chắn em sẽ cảm thấy áp lực, chúng ta sẽ không thể giao tiếp và hòa hợp bình tĩnh giống lúc trước được, bởi vì tôi sợ sẽ làm em chạy trốn.” Ôn Lệ Thâm vừa nói vừa nắm chặt tay cô.

Tới Trái tim Tô Hi bị lời nói của anh khiến cho loạn nhịp. Anh nói cũng đúng, nếu như trước đây biết thân phận của anh, thực sự cô không có cách nào hòa hợp với anh, bởi vì cô sợ nhất là người khác nói cô trèo cao, mà có quan hệ với người đàn ông này thì chắc chắn cô sẽ không tránh được chuyện này.

Tô Hi thấy hơi mót tiểu, cô vùi người trên ghế sô pha hơi lâu rồi, bây giờ cô muốn đi nhà vệ sinh.

Cô đứng lên định đi vào nhà vệ sinh một cái. Ôn Lệ Thâm thấy cô không nói gì muốn rời khỏi đây thì lập tức hơi cuống lên, nghĩ là cô không chịu tha thứ cho anh.

Tới Tô Hi mới vừa đứng lên thì trong nháy mắt bị anh khẽ dùng sức kéo một cái đè lên, cô trực tiếp bị đè trên ghế sô pha.

“Rốt cục em muốn tôi làm thế nào thì mới bằng lòng tha thứ cho tôi?” Giọng nói có phần ngang ngạnh nhưng ảo não của Ôn Lệ Thâm rơi vào tai cô, mang theo hơi thở nóng bỏng thiêu đốt.

Tô Hi hơi trợn mắt, cảm nhận sâu sắc khí phách đàn ông của anh, gương mặt xinh đẹp của cô bỗng dưng đỏ lên, chẳng qua là cô muốn đi nhà vệ sinh thôi mà.

Ôn Lệ Thâm nhìn vẻ mặt vẫn đờ đẫn của cô, anh không khỏi tức giận. Anh đã tự hạ thấp mình, ăn nói khép nép và cầu xin cô Tới mà cô vẫn không tha thứ cho anh?

Nhìn đôi môi đỏ thắm của cô Ôn Lệ Thâm trực tiếp trừng phạt hôn lên, cướp đoạt hô hấp của cô và thốt lên.


Trên ghế sô pha người đàn ông như trở thành người thống trị thế giới. Tô Hi đang mót tiểu, lại thêm người đàn ông này đè ép lên, thật sắp chết người.

Cho nên dĩ nhiên cô muốn tránh né nụ hôn của người đàn ông này, đồng thời cũng muốn gọi anh đứng dậy, có thể để cho cô vào nhà vệ sinh trước đã rồi hãy nói tiếp được không?

Cô càng tránh thì người đàn ông lại càng nghĩ là cô không chịu tha thứ cho mình, anh chỉ có thể càng hôn mạnh hơn, áp chế sự phản kháng của cô theo cách của mình.

Tô Hi cứ thế bị người đàn ông đè ép hôn trọn vẹn năm phút, cô ngộp thở đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, cuối cùng khi người đàn ông buông cô ra thì cô thở hỗn hển khẽ kêu lên: “Anh có thể buông tôi ra được không.”

“Không thể! Trừ khi em tha thứ cho tôi.”

Ôn Lệ Thâm cũng có chút thở gấp, dùng cách của anh đề ép buộc cô tha thứ.

Tô Hi thực sự không thể nhịn nổi nữa, bởi vì không được đi nhà vệ sinh nên cô sắp điên rồi.

Sắc mặt Tô Hi đỏ đến mức không thể đỏ thêm được nữa, cô xấu hồ nói: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”

“Sao thế? Phản ứng mạnh như vậy?” Ôn Lệ Thâm lập tức hiểu lầm, nghĩ là cô bị nụ hôn của anh khiến cho… Tai của Tô Hi trong nháy mắt đỏ ửng lên, cô trừng mắt liếc anh một cái: “Anh không có sức hấp dẫn tuyệt vời như vậy đâu, mau buông tôi ra, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”


Ôn Lệ Thâm ngần người bị Tô Hi đầy ra, cô bước nhanh về phía nhà vệ sinh, Ôn Lệ Thâm ở phía sau híp mắt nhìn theo.

Người phụ nữ này có ý gì?

Cuối cùng sau khi Tô Hi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn người đàn ông trên ghế sô pha đang dùng ngón tay thon dài vuốt đôi môi mỏng miên man suy nghĩ, cô cắn môi và hơi oán giận ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác: “Anh không cần phải xin lỗi nũa, tôi tha thứ cho anh, còn nữa, tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”

“Tôi lấy nó từ chỗ Anniel!”

Ôn Lệ Thâm nhíu mày nói.

“Anh…cho dù anh là ông chủ lớn của chúng tôi thì anh cũng không thể tự ý xông vào nhà của tôi.” Tô Hi cảm thấy anh làm như vậy có chút đáng ghét.

Ôn Lệ Thâm thấy cô gọi mình là ông chủ thì cảm thấy không vui: “Em có thể không cần coi tôi là ông chủ của em, coi tôi là bạn trai em là được rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận