Chỉ nhìn thấy Nghê Yên đang che mặt, đau khổ khóc lóc: “Hình Liệt Hàn, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy, tại sao, em đã vì anh làm nhiều điều như vậy, một chút anh cũng không để ý tới?”
“Đường Tư Vũ có gì tốt, tại sao cô ta lại xứng đáng để anh thích? Em thấp thỏm, hèn mọn cầu xin sự tha thứ của anh, anh lại đối xử với em như vậy sao? Anh thật tàn nhẫn, anh thật độc ác, em hận anh…”
“Cô chủ, cô đừng quá đau lòng.” Diệp Khải Nguyên khuyên cô ta.
Nghê Yên cắn môi, đáy mắt chọt lóe lên tia độc ác: “Ihứ mà tôi không có được, người khác cũng đừng hi vọng có thể có.
Tôi tuyệt đối sẽ không để Hình Liệt Hàn cũng người phụ nữ kia bên nhau cả đời, tôi không thể trơ mắt nhìn anh bị người phụ nữ khác cướp đi.”
“Cô chủ…” Diệp Khải Nguyên kinh ngạc, lại càng đau lòng, trong mắt anh ta, đại tiểu thư trở nên giống như người mắt đi lý trí.
Nghê Yên đột nhiên nhớ đến anh ta, cô ta quay đầu, hung hăng nhìn anh, đi tới, thay anh ta chỉnh sửa lại vạt áo: “Khải Nguyên, cậu từng nói rằng sẽ làm bất cứ điều gì vì tôi?”
Diệp Khải Nguyên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, kinh ngạc nói: “Em tình nguyện chết vì chị! Chỉ cần chị muốn, bất cứ lúc nào mạng của em cũng có thẻ trao cho chị.”
“Không… tôi không cần mạng của cậu, tôi chỉ muốn cậu làm giúp tôi một việc.” Đôi mắt Nghê Yên lóe lên tia giễu cợt, như thể điên cuồng: “Tôi muốn Đường Tư Vũ đau khổ cả đời, tôi muốn cô ta không bao giờ có được Hình Liệt Hàn!”
“Chị muốn em đối phó với Đường Tư Vũ?”
“Không… tôi muốn cậu đối phó với Hình Liệt Hàn… Nếu anh ấy không yêu tôi, thì anh ấy cũng không cần sống trên đời này nữa.” Nghê Yên thì thào chế nhạo.
Một tia sáng bình tĩnh xẹt qua mắt Diệp Khải Nguyên, giống như anh ta không hề ngạc nhiên về mệnh lệnh này, vừa lúc, trong lòng anh ta cũng đang có suy nghĩ này.
Bây giờ người đàn ông này đã làm cho cô chủ đau khổ như vậy, nếu anh ta không còn ở trên đời này, có phải đại tiểu thư sẽ sống tốt hơn?
Nghê Yên nói xong, hận ý trong mắt cô ta vẫn chưa biến mất, cô ta cũng rất đau lòng, xuống tay với người đàn ông mình yêu nhất là một chuyện rất đau đớn. . Chương mới nhất tại -- t𝙧 𝗎mt𝙧𝗎𝙮en﹒VN --
Cô ta lấy lại sức lực, hừ lạnh: “Liệt Hàn, đừng trách em, anh cũng biết trong mắt em không chứa nồi một hạt cát, trước đây như vậy, bây giờ cũng thế. Em không thể nhìn anh cùng người phụ nữ khác sống bên nhau mãi mãi, như vậy em sẽ rất đau khổ.”
“Cô chủ, chị yên tâm, em sẽ làm theo lời chị nói, xảy ra chuyện gì, em sẽ gánh chịu hậu quả.”
Trong mắt Nghê Yên hiện lên sự kì vọng rất lớn đối với anh ta: “Được! Tôi tin cậu, cậu nhất định sẽ thành công.”
Diệp Khải Nguyên gật đầu, im lặng rời khỏi phòng.
Nghê Yên vòng tay nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt thanh tú tràn đầy oán hận.
Buổi chiều, ở lối vào trước tòa nhà văn phòng của Đường thị, một chiếc xe màu đen cực ngầu đã đậu sẵn ở đó, nhân viên ra vào tòa nhà đều kinh ngạc, người nào đang ngồi trong chiếc xe này?
Cửa sổ xe thể thao kín đến mức người ngoài không thể nhìn vào bên trong, nhưng chỉ riêng chiếc xe đã khiến người khác sợ hãi than thầm.
Đây là xe thể thao phiên bản giới hạn!
Một lúc sau, một số nhân viên thấy cô Đường, ngày hôm nay mới đi làm ngày đầu tiên, đi ra cùng với một trợ lí và hai vệ sĩ. Một vệ sĩ đã đi trước một bước, mở ghế phụ của chiếc xe thể thao, thân hình mảnh khảnh của Đường Tư Vũ ngồi vào xe.
Hóa ra là tới đón cô Đường, đám nữ nhân viện nhìn với vẻ mặt cực kì hâm mộ.
Đường Tư Vũ lên xe, Hình Liệt Hàn mỉm cười nhìn sang: “Ngày đầu tiên đi làm thế nào? Có mệt lắm không?”
Đường Tư Vũ mỉm cười, lắc đầu: “Có trợ lý đặc biệt của anh giúp em xử lý nhiều chuyện như vậy, em chẳng cần làm nhiều việc. Em đề nghị anh tăng lương cho Hàn Dương.”
Một tia nguy hiểm xẹt qua đáy mắt Hình Liệt Hàn. Nếu Hàn Dương ở đây, nhất định sẽ hoảng sợ, cầu xin Đường Tư Vũ đừng khen anh ta trước mặt ông chủ, nếu không, anh ta sẽ không biết mình chết như thế nào.
“Được rồi, em bảo anh tăng lương, anh sẽ tăng lương cho cậu ta, Hình Liệt Hàn khôi phục nụ cười dịu dàng: “Cứ yên tâm, Hàn Dương sẽ lo liệu hết mọi chuyện.”
“Khưu Lâm chắc sẽ không phát hiện đâu!”
“Không! Anh sẽ bí mật thu mua mấy công ty con, cướp lấy khách hàng của Đường thị, rồi từ từ biến Đường thị thành một cái vỏ rỗng. Chỉ cần em không tiếc đống cổ phần công ty này.”
Đường Tư Vũ lắc đầu: “Dù sao số cổ phần này em cũng không lấy được, thay vì để Khưu Lâm dùng tiền của mẹ em đề kiếm tiền, rồi cuối cùng rơi vào tay Hình Nham, tốt hơn hết là để Đường thị sụp đổ.
Điều nãy cũng giúp anh làm suy yếu đi lực lượng của Hình Nham.”
Hình Liệt Hàn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Vậy thì em chịu khó ở đây một thời gian.”