Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Khoảng hai giờ trưa, tại sân bay một thân hình cao lớn quyến rũ đẹp trai bước ra, trợ lý của Ôn Lệ Thâm đưa chìa khóa xe cho anh: “Tổng giám đốc Ôn, ngài không trở lại công ty sao?”

“Không! Tôi có việc quan trọng phải làm.”

Ánh mắt Ôn Lệ Thâm sắc bén có chút mong chờ, nâng đồng hồ lên liếc mắt nhìn thời gian, khóe miệng hiện lên ý cười.

Vì cô, mà anh đã vội ra sân bay khi mới họp được một nửa, cũng chỉ để nhận được một chút phần thưởng thực tế!

Chiếc xe thể thao của Ôn Lệ Thâm phóng ra đường lớn, hướng thẳng đến nhà họ Tô.

Hôm nay Tô Hi cày một bộ phim mà căn bản không thể dừng được, cô ngưỡng mộ tài diễn xuất của nữ chính, vừa cày phim vừa cầm một chút snack vừa ăn, cô hoàn toàn quên mát lời hứa tiện miệng nói ra tối qua.

Hơn nữa, cô chắc chắn Ôn Lệ Thâm không thể về kịp.

Cô cười khúc khích thêm vài lần nữa, khiến Lý Thiến đẩy cửa đi vào nghe thấy, không khỏi nhìn cô vài cái, nhưng đó là ánh mắt đong đầy tình mẫu tử.


“Mẹ bổ hoa quả tươi cho con, đừng lúc nào cũng ăn đồ ăn vặt, ăn hoa quả đi!

“Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt với con.”

“Con là con gái của mẹ, mẹ không đối tốt với con, thì đối tốt với ai.”

“Thật tốt, chị gái không có phúc bằng con!

Hạnh phúc quái” Tô Hi cười đắc ý, lần sau gọi điện cho chị gái nhất định phải khoe địa vị của cô ở nhà.

Lý Thiền cảm thấy buồn cười với thần thái kỳ quặc của cô, nhưng cô con gái lớn đã quá trưởng thành và vững vàng, không còn bám lấy bà như hồi còn nhỏ nữa, dựa dẫm vào bà nhưng giờ cô con gái nhỏ đã trở lại như một một đứa trẻ, lại dựa dẫm, dính lấy bà.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Tô Hi cầm lấy nĩa đưa lên miệng, Lý Thiến cũng rất vui được bón một miếng, sau đó lại có chút lo lắng nói: “Hi Hi, Lệ Thâm đi đâu vậy? Sao mẹ không thấy con và cậu ấy liên lạc?

Không phải các con chia tay đấy chứ!”

Dấu sao, sau khi biết được thân thế của Ôn Lệ Thâm, bà đã lo lắng biết bao, con gái bà chỉ là một nghệ sĩ nhỏ dưới công ty của cậu ấy, còn cậu ta là sếp lớn, nếu cậu ta coi thường con gái bà thì sao đây?

Bây giờ ngay cả chồng bà đối với Ôn Lệ Thâm cũng không có ý kiến gì, bà không muốn một con rễ tốt như vậy lại chạy đi mật.

“Mẹ, anh ấy đi công tác, có lẽ tối nay anh ấy sẽ về!”

Tô Hi không rõ nói.

“Hi Hi, con phải chủ động liên hệ cho người ta.”


“Mẹ, mẹ lo lắng cái gì! Mẹ còn lo lắng anh ấy không cần con sao?” Tô Hi cười hỏi.

Lý Thiến thật sự lo lắng chuyện này, bà gật đầu nói: “Đương nhiên, nói thật, gia cảnh của Ôn Lệ Thâm tốt như vậy, lại đẹp trai tuần tú, có bao nhiêu phụ nữ thích cậu ấy chứ “Mẹ, vậy ý của mẹ, có phải là con gái mẹ không đủ xinh đẹp, không xứng với anh ấy không!”

Tô Hi có chút không nói nên lời, làm gì có ai nghĩ con gái mình như vậy chứt Lý Thiến liếc nhìn cô một cái: “Con cũng không hề kém, chỉ là Ôn Lệ Thâm ưu tú như vậy, mẹ sợ lài Con không giữ được cậu ấy!”

“Không giữ được thì không giữ được thôi!

Anh ấy không cần con, con cũng không cần.” Tô Hi phồng má nói, nhưng sau khi nói xong, trong lòng cô hơi có chút buồn, hình như Ôn Lệ Thâm thật sự không cần cô.

Lý Thiến cũng không muốn nói gì nữa, nói với cô: “Con cũng đừng ăn nhiều quá, cần thận lại tự vỗ béo mình.”

Chính là lo lắng cô ăn nhiều rồi béo lên, càng không xứng với anh.

Tô Hi nhìn mẹ đi ra ngoài với vẻ không nói nên lời, cô thở dài, càm đồ ăn lên, vừa đưa lên miệng đã ném lại, không được, cô không thể trở thành người phụ nữ không xứng với Ôn Lệ Thâm.

Cô phải bỏ đồ ăn vặt.


Đang nói, đột nhiên điện thoại di động trên bàn vang lên, cô cầm lên xem, không phải Ôn Lệ Thâm thì còn là của ai?

Tim cô đập lập tức đập bùm bụp, cô vội vàng nghe máy: “Alo! Anh về rồi à?”

“Còn nhớ những gì em nói tối qua không?”

“Tối hôm qua em nói cái gì?”

“Nếu như anh có thể về trước ba giờ đứng trước mặt em, em sẽ thưởng cho anhl”

“Nhưng anh… không phải anh chưa về sao?” Tô Hi nheo mắt, cảm giác có một dự cảm không lành.

“Em đứng ở trước cửa số, hướng nhìn ra sân xem…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận