Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Đường Tư Vũ đi đón cậu nhóc. Hôm nay Hình Liệt Hàn có cuộc họp, phải 5 rưỡi mới về nhà.

Tô Hi trực tiếp chở Đường Tư Vũ đến trường học của cậu nhóc. Sau khi đón con xong, Tô Hi mời cả nhà đến nhà cô ăn tối, lâu lắm rồi hai cặp chưa tụ tập.

Buổi tối, trong nhà của Ôn Lệ Thâm rất ồn ào, ăn xong bữa tối, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc về. Tô Hi ở trong bếp giúp Ôn Lệ Thâm dọn dẹp bát đĩa, cô không nhịn được nghĩ đến người phụ nữ mình gặp hôm nay, cô tùy ý đề cập tới: “Hôm nay em gặp phải một chuyện bực mình.”

Ôn Lệ Thâm vừa dọn dẹp bát đĩa, vừa lo lắng nhìn sang: “Sao vậy? Ai trêu chọc em sao?”

“Em định tặng chị gái một chiếc túi, đấy là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới. Vừa thanh toán tiền thì có hai người phụ nữ đến, hỏi chiếc túi này có nhường được cho cô ta không. Vốn nếu cô ta nói chuyện tử tế thì có thể thương lượng được, nhưng cô ta lại nói ra giá gấp ba lần để em bán lại, em vừa nghe đã thấy không vui rồi, em có thể mua được cái túi này, lẽ nào còn thiếu tiền sao?”

Ôn Lệ Thâm cười, rửa tay đi đến bên cạnh cô: “Lần sau gặp người như thé, thì nói với bọn họ, chỉ cần em thích, ra giá gấp trăm lần cũng không bán.”

Tô Hi lập tức chớp mắt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Trăm lần thì khoa trương quái Em làm gì nhiều tiền thê.”


Ôn Lệ Thâm vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, tựa vào trán cô cười, trầm thấp nói: “Em không có, anh có.”

Tô Hi lập tức tràn đầy tự tin, hơi nhướng mày: “Đúng vậy, của anh chính là của em.

“Người của anh cũng là của em, vậy em định bao giờ dùng đến?” Ôn Lệ Thâm cười, tự đầy mạnh tiêu thụ bản thân, cứ như anh là người không ai muốn, nhưng có trời mới biết anh có sức quyên rũ chết người đối với phụ nữ.

Trong đầu Tô Hi liền nghĩ tới một chuyện: “Hình như chúng ta còn chưa mua cái kial”

“Mua cái gì?” Ôn Lệ Thâm mơ hồ cười hỏi.

“Cái đó… đồ bảo vệ.” Tô Hi đỏ mặt nói.

Thực ra Ôn Lệ Thâm vừa rồi đã hiểu, chỉ là muốn nghe cô nói ra, anh mới thấy thú vị, anh cong môi cười: “Anh chuẩn bị xong rồi.”

Tô Hi lập tức hơi tròn mắt chăm chú nhìn anh, sau đó trong mắt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ cùng chất vấn: “Anh mua khi nào?

Hay là… trước kia anh cùng người phụ nữ nào dùng rồi, còn dư lại?”

Ôn Lệ Thâm đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, anh vội vàng nghiêm túc phủ nhận: “Không phải, anh mua nó một tuần trước. Anh nghĩ chúng ta sẽ cần nó.”

Trong mắt Tô Hi hiện lên một tia nghỉ hoặc, đương nhiên, là phụ nữ, cô vẫn rất nhạy cảm với sự tồn tại của những thứ như vậy.

Ôn Lệ Thâm nắm lấy tay cô: “Nếu anh nhớ không lầm, khi đóng gói còn có biên lai bán hàng ở trong túi.”


Về điểm này, Ôn Lệ Thâm phải chứng minh mình vô tội.

Ôn Lệ Thâm từ trong ngăn kéo tủ quần áo của anh lấy ra một cái túi nhỏ của hiệu thuốc, bên trong ngoài một hộp đồ, còn có một cuống phiếu, Ôn Lệ Thâm nhẹ thở phào một hơi, may mà vẫn giữ lại.

Tô Hi không nhìn tắm phiếu nhỏ kia, vừa rồi cô cảm nhận được sự lo lắng của anh, không phải là lương tâm cắn rứt mà là lo lắng cô hiểu lầm, là cô làm anh lo lắng.

Ôn Hình Viễn lấy tắm phiếu nhỏ kia ra, Tô Hi cũng không nhìn, trực tiếp vò thành một cục rồi ném vào thùng rác bên cạnh, cười nói: “Em tin anh.”

Trái tim Ôn Lệ Thâm thấy ấm lên, còn gì có thể khiến anh cảm thấy an tâm hơn sự tin tưởng của cô? Tuy nhiên, lúc này anh vẫn đang cầm chiếc hộp được đóng gói tỉnh xảo trong tay, có chút ngượng ngùng, khi anh chuẩn bị mở ngăn kéo cất lại.

Trái tim Tô Hi lập tức thấy thương, rất đau lòng, cô vươn tay ôm lấy eo anh từ phía sau, má áp sát vào lưng anh, nói nhỏ: “Nếu anh đã mua rồi, vậy dùng thôi!”

Cơ thể đẹp trai của Ôn Lệ Thâm trong nháy mắt bỗng siết chặt, anh nhẹ xoay người, giọng ồm ồm hỏi: “Hi Hi, thực sự có thể à?”

Tô Hi thẹn thùng ở phía sau anh, nhẹ giọng ừ một tiếng: “Em nguyện ý.”


Ôn Lệ Thâm kích động xoay người ôm chặt cô vào lòng, như sợ cô sẽ hồi hận, liền giúp cô suy nghĩ: “Em không phải đợi thêm nữa à? Đợi đến lúc chúng ta kết hôn?”

Tô Hi ôm lấy cổ anh, hơi ngắng đầu lên: “Không phải anh bảo em thử trước sao?

Vậy thì em… thử!”

Nói xong, Tô Hi cắn môi dưới, ngượng ngùng cười. Cô chưa bao giờ bạo dạn nói những lời này với một người đàn ông.

Chỉ có anh.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi trắng như ngọc, từng tắc da thịt như tràn ngập cỗ hương thơm nhàn nhạt, khiến cổ họng Ôn Lệ Thâm siết lại, chỉ có một dòng máu nóng từ trong lồng ngực xông lên đầu, dường như trong đầu luôn có một con dã thú bị nhốt, khát khao được giải thoát khỏi gông cùm.

Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng nâng má cô lên, giọng nói ôn nhu mà bá đạo nói: “Vậy thì không được hối hận đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận