Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Hình Nhất Nặc ăn cơm xong liền vội vàng chạy vào phòng, cầm ipad nằm bò lên giường, sau đó liền gọi video cho Ôn Lương Diệu. Cô nghĩ, Ôn Lương Diệu có khi nào sẽ có cách giúp cô ở lại trong nước không?

Đang gọi qua, Hình Nhất Nặc vô cùng gấp gáp mà đợi người bên kia bắt máy. Cô lắm bảm: “Sao không gọi được chứ?

Chẳng lẽ điện thoại không ở bên người?”

Quả nhiên lần đầu không có ai bắt máy, nhưng Hình Nhất Nặc vẫn không chịu thôi mà gọi lần nữa. Nghe thấy tiếng kết nói, tim cô lạnh xuống. Sao lúc cấp bách thế này mà anh lại không bắt máy chứ?

Vào lúc cô định từ bỏ thì đột nhiên bên kia bắt máy. Người đàn ông trong bên kia màn hình đang dùng khăn tắm lau mái tóc đen ướt sũng, trên người mặc bộ đồ ngủ mà xám. Ôn Lương Diệu có vẻ vừa mới tắm xong.

“Sao vậy?”

Anh cười hỏi.

“Chuyện lớn không hay rồi. Cha mẹ em muốn đưa em đi du học. Anh có cách nào để em ở lại không?”

Hình Nhất Nặc nói thẳng.

Ôn Lương Diệu nghe xong thì hiểu ra, liền hỏi một câu: “Trường nào?”

“Chính là trường anh ba em đang học đó!”

“Đó là trường học tốt, người bình thường còn không vào được.”


Anh trầm mặc mấy giây rồi khen một câu.

“Cái gì mà trường tốt chứ! Em chỉ muốn học trong nước.”

Hình Nhất Nặc chu môi, vẻ mặt không vui.

Ôn Lương Diệu vắt khăn lên cổ, khuôn mặt anh tuần trên màn hình toát ra vẻ anh tuần trắng trẻo vô cùng. Mắt anh mang tia sâu xa khiến người ta nhìn không ra cảm xúc thật.

“Nhất Nặc, nắm chặt cơ hội này, đừng lãng phí.”

Âm thanh của anh trầm thấp mắy phần.

Hình Nhất Nặc còn mong anh có thể giúp đỡ. Nghe thấy câu này sắc mặt cô liền hoảng. Cô chớp đôi mắt lớn: “Anh… Anh cũng muốn em đi học sao?”

“Em còn nhỏ, em còn chưa hiểu để lựa chọn phương hướng cuộc đời. Cha mẹ em làm rất đúng. Nếu anh là họ thì anh cũng hy vọng con mình có thể vào được trường này.”

“Em không còn nhỏ nữa, em sắp mười bảy rồi. Em có nhỏ đâu? Anh đừng xem thường em.”

Vành mắt cô đỏ lên, tự nhiên cảm thấy rất ủy khuất.

“Trong thế giới của người trưởng thành bọn anh, em chính là một đứa trẻ.”


“Ở trong mắt anh cũng vậy sao? Em vẫn là một đứa trẻ? Đúng thế! Em không xinh đẹp gợi cảm như cô Đường. Em cũng không phong tình như cô ấy. Em chỉ là một đứa trẻ không là gì cả.”

Hình Nhất Nặc tức giận đùng đùng hét lên.

Ôn Lương Diệu ở bên kia màn hình hơi ngắn ra. Thấy vành mắt cô phiếm đỏ, giếng như bị bắt nạt vậy. Anh nhíu mày: “Nhất Nặc, em đang nói lung tung gì vậy?”

“Em… Em không nói gì cả, em chỉ muốn nói, em không nhỏ nữa, anh đừng lúc nào cũng xem em là trẻ nhỏ nữa.”

Cô bĩu môi, trách móc, Ôn Lương Diệu khẽ thở dài một tiếng, cười nhìn cô: “Đúng, em trưởng thành rồi, vậy nên mới càng cân hiệu chuyện hơn, đừng khiến cha mẹ lo lắng.”

“Anh thật sự không muốn giữ em lại sao?

Anh sẽ để em đi sao? Em còn muốn anh dạy cho em nữa co†”

“Nhất Nặc, kì học sau thì thầy dạy Toán của các em trở lại rồi, kì sau anh cũng không dạy ở trường em nữa.”

“Thật sao?”

Hình Nhất Nặc rất kinh ngạc.

Chỉ là nghĩ tới anh vốn là dạy thay, cũng không bắt ngờ.

“Ừ, dạy xong các em mấy ngày nay thì anh phải từ chức rồi.”

“Vậy anh định làm gì?”

“Ở nhà viết kịch bản vậy!”

“Vậy nếu em ra nước ngoài, anh sẽ tới thăm em không? Sẽ tới thăm không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận