Mộ Phi có thể cảm nhận được bi thương của cô lúc này, trước đây anh nghĩ cô sẽ không thích mình, nhưng dần dần phát hiện, tình yêu Thư Thuần dành cho anh, anh cũng hưởng thụ tình cảm này, vì thế mới từng ngày cố gắng, muốn khôi phục như xưa đề có thể đến với cô.
Mà bây giờ, anh chỉ có một suy nghĩ, dường như chân có thể đi lại hay không cũng không còn quan trọng, anh không thể tước đi quyền hưởng hạnh phúc của cô, chỉ có cách để cô rời đi, để cô quên anh đi, cô mới có thể tìm được cuộc sống hạnh phúc cho mình.
Giống như vừa rồi, cô tìm được một người, khi cô bệnh sẽ ngồi xổm xuống, cõng cô trên lưng.
“Con trai, đã chắc chắn chưa? Thật sự muốn ra nước ngoài?”
“Chắc chắn, cứ quyết định vậy đi! Sáng sớm mai.”
Mộ Phi nhìn cô gái cách đó không xa, giọng nói vô cùng kiên định.
Trong một căn phòng hội nghị rộng lớn ở thành phố A, nơi này là phòng hội nghị quan trọng của cả nước, cuộc họp này kéo dài từ dáng đến chiều, mà Hiên Viên Thần ngồi ở vị trí bắt mắt nhất đã đứng lên phát biểu liên tục hai lần.
Tô Thắm đứng bên cạnh phòng hội nghị chờ đợi, lần thứ ba mang trà vào cho anh, bước chân Tô Thắm vững vàng mà ưu nhã, khi tiến vào phòng hội nghị liền biến thành một bóng hình xinh đẹp nhất ở đó.
Ánh mắt Hiên Viên Thần rời khỏi tập tài liệu, vừa nhìn thấy cô gái đi vào, khóe miệng anh hơi nhéch lên.
Tô Thắm đặt tách trà trước mặt anh, đổi đi tách đã hết trước mặt, ánh mắt cô đầy vẻ đau lòng nhìn Hiên Viên Thần, ở khoảng cách gần, giữa hai đầu lông mày anh thể hiện vẻ mệt mỏi rõ ràng, nhưng hai lần diễn thuyết vừa rồi, những gì anh muốn biểu đạt đều vô cùng có lực, phát huy được trạng thái và hiệu quả cao nhất.
Hiên Viên Thần nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, anh nhảy mắt, mỉm cười trấn an.
Tô Thắm một lần nữa rời đi.
Mà lúc này, Hiên Viên Thần nhìn thấy đó diện, một người khách ngoại quốc đanc nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Thắm, người khách kia sờ cằm, ánh mắt toát lêr vẻ thưởng thức, dĩ nhiên, ánh mắt thưởng thức đó rơi vào mắt Hiên Viên Thần, căr bản là xâm phạm thị giác.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm người kia, vị khách nọ thu hồi lại ánh mắt đặt trên người Tô Thấm, bất thình lình ngắng đầu liền đối mặt với cái nhìn lạnh lùng đầy cảnh cáo của Hiên Viên Thần, trong nhát mắt, anh ta bị dọa sợ đến độ đánh rơi bút đang cầm trên tay.
Sau đó, anh ta vô cùng hoảng sợ cúi đầu, không dám tiếp xúc với ánh mắt của Hiên Viên Thần.
Chỉ là anh ta vẫn không hiểu, vị tổng thống của đất nước này cũng nghiêm khắc quá! Anh ta cũng chỉ thưởng thức một trợ lý nhỏ thôi mà.
Rốt cuộc, hội nghị kết thúc vào lúc 4 giờ 30, Hiên Viên Thần dưới sự bảo vệ của 6 vệ sĩ rời đi, đi ra đã thấy Tô Thám đứng chờ, Tô Thấm chào đón: “Ngài tổng thống, đã vắt vả rồi.”
“Chúng ta về thôi!”
Hiên Viên Thần nói xong, đề Tô Thắm đi theo anh lên xe.
Bình thường mà nói, vị trí vên cạnh anh dành cho trợ lý đặc biệt Lý Sâm, nhưng khi Lý Sâm đến lập tức nói: “Tô Thắm, cháu cùng ngài Tổng thống trở về, chú còn phải xử lý một chút chuyện.”
Tô Thấm gật đầu, mở cửa xe ngồi vào, Hiên Viên Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, ngón tay anh xoa xoa mi tâm, đây là trạng thái thư giãn của anh.
“Ngài tổng thống, ngài có mệt không?
Trên đường về phải cần thận nghỉ ngơi chút.”
Tô Thắm quan tâm.
Hiên Viên Thần nghiêng đầu, vừa vặn chạm đến ánh mắt này của cô, anh bật cười: “Được, vậy tôi nhắm mắt một lúc.”
Tô Thắm thấy anh bê chiếc bàn café sang một bên, nói với cô: “Ngồi qua đây một chút.”
“Dạ?”
Tô Thám có chút không hiểu xích qua, chỗ ngồi phía sau vô cùng rộng rãi, nhưng người đàn ông này thấy cô còn cố ngồi xa mình, lại ra lệnh một lần nữa: “Tới gần một chút nữa, lại gần tôi.”
Tô Thắm không thể làm gì khác là ngồi lại gần anh, khi cô còn đang định hỏi anh định làm gì, chỉ thấy đầu người đàn ông dựa vào vai cô, còn như đang xin phép hỏi: “Có thể dựa một chút không?”
Người Tô Thấm cứng đờ, nuốt nước miếng, khẩn trương nói: “Có thể.”
Có được câu trả lời, Hiên Viên Thần nhắm mắt lại, đoàn xe bằng phẳng rời khỏi phòng hội nghị, lái về phía toà nhà tổng thống. . Truyện Cổ Đại
Tô Thắm cảm thấy có áp lực đặt lên trên vai làm vai cô nặng xuống, nhưng cô cũng không lên tiếng, khi xe có hơi lắc lư, cô còn tỉ mỉ lấy tay đỡ anh lại, sợ anh ngủ quên sẽ trượt xuống.
Bởi vì bả vai cô tương dối nhỏ, cho dù anh dựa vào cô ngủ, sợ rằng cũng không được thoải mái.
Hiên Viên Thần đúng thực là ngủ quên đi mắt, anh quả thực quá mệt nhọc, cộng thêm hương thơm phái nữ tự nhiên tản mát ra từ người cô, càng ru ngủ anh, Hiên Viên Thần hít thở đều đều, ngay bên tai Tô Thấm, từng hơi từng hơi, tựa như chiếc lông chim phất bên cổ bên tai cô.
Làm mặt cô nóng lên, lại không dám đây anh ra.