“Vì sao vẫn muốn trốn tránh anh?”
Hiên Viên Thần đè thấp giọng chát vần.
Tô Thắm không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại, ở trên môi hắn hôn lên, mang thẹoshơi ` mm thở nhè nhẹ tỉnh khiết mê người.
Vài phút sau, Hiên Viên Thần có chút chật vật buông cô ra, nói với cô: “Quay về phòng của em, không cho phép trỏ ra.”
Đây là mệnh lệnh.
Tô Thám ngắng đầu, nhìn ánh mắt mãnh liệt khắc chế cùng ân nhẫn của anh. Cô biết, anh rất khó chịu, nhưng cô không có cách nào giúp anh. Cô xoay người trở về phòng của mình.
Sáng sớm.
Tô Thắm bị đánh thức bởi ánh sáng ngoài cửa sổ, cô đột nhiên nhìn thấy vài bông tuyết nhỏ trong suốt đang bay bên ngoài, trong lòng cô vui vẻ, tuyết rơi rồi sao?
Cô mở rèm cửa sổ, bên ngoài đã là một màng tuyết mờ mịt, giống như trời đất sau một đêm đều biến thành màu trắng.
Tô Thắm hít sâu một ngụm khí lạnh, đàu óc m.
liền trở nên thanh tỉnh. Cô nghĩ đến tôi qua Hiên Viên Thần còn đau đầu, cũng không biết anh nghỉ ngơi thế nào rồi.
Sáng sớm, Lý Sâm đã nhận được một lá thư xin thuyên chuyển công tác, mà vị trí người xin thuyên chuyền, viết tên Tô Thắm.
Lý Sâm không khỏi chắn kinh. Nhìn đến đơn vị trong lá thư thuyên chuyển, ông lại sửng sốt vài giây, tổng hội từ thiện, cơ quan này nhìn có vẻ như là cơ quan thuộc phủ thông thống, nhưng người điều hành phía sau, vẫn luôn là đệ nhất phu nhân Trình Tuyết Lam.
Lúc này Tô Thắm được chuyền đến một vị trí trong tổng hội từ thiện này, trên cột ký tên còn thiếu chữ ký của ngài tổng thốngø chỉ § =8 cân anh ký vào, Tô Thâm liên chính thức được chuyền đi.
Lý Sâm nhìn lá thư xin thuyên chuyền công tác, ông thật không dám tưởng tượng, thời điểm đưa lá thư này đến trước mặt ngài tổng thống, anh sẽ có biểu tình gì.
Rốt cuộc là Tô Thắm muốn rời khỏi cương vị công tác, hay là có người âm thầm hành động?
Lá thư thuyên chuyển này có thể thuận lợi đến tay ông, vậy khẳng định không phải thao tác của người bình thường.
Phòng ăn.
Tô Thám im lặng dùng bữa sáng trước mặt.
Đối diện, Hiên Viên Thần tựa hồ vân gpòn chút di chứng say rượu tối qua, mày khiếm khẽ nhíu, vẻ mặt có chút vô cảm, thậm chí còn có chút nghiêm túc.
“Ngài tổng thống, ngài đã đỡ đau đầu chưa?”
Tô Thắm ngắng đầu hỏi.
Hiên Viên Thần ngắng đầu, biểu tình nháy mắt nhu hòa trở lại: “Không sao rồi.”
“Nếu cần thiết, có thể gọi bác sĩ Vương Cạnh…”
“Anh không có yêu ớt như em nghĩ.”
Hiên Viên Thần tao nhã ăn bữa sáng, phản bác cô.
Tô Thám choáng váng, đành phải nâng tách trà lên uống.
Sau bữa sáng, Hiên Viên Thần tia qoán quay về khu làm việc bên kia, Tô Ni ở phía sau đi theo anh. Thân thể anh tinh tế cao ngất, từng bước chân còn mang theo khí tức chỉnh tè.
Đến khu vực văn phòng, Tô Thắm gật đầu với anh rồi quay lại văn phòng của cô.
Vừa đến nơi, điện thoại trên bàn làm việc đã reo lên, Tô Thắm ngắn ra, Hiên Viên Thần còn chưa về đến văn phòng, cho nên tuyệt đối không có khả năng là anh gọi đến.
Tô Thấm đưa tay nhận điện thoại: “Xin chào.”
“Tô tiêu thư, là tôi. Có chút chuyện tôi nghĩ nên dặn đò cô trước.”
Đầu dây bêng kia truyền đến giọng nói của Trình Tuyết “Phu nhân, xin ngài cứ nói!”
Tô Thắm chuẩn bị tỉnh thần ứng phó.
“Tôi sẽ chuyển công tác của cô đến tổng hội từ thiện bên này. Hiện tại quá trình đã hoàn tất, chỉ còn cần con trai tôi ký tên thôi. Nếu nó gọi cô đến, hỏi cô vì sao muốn chuyển công tác, tôi hy vọng cô nói đây là do cô tự nguyện.”