Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Ôn Dương gật gật đầu, lúc này, ánh mắt của cậu tràn đầy vẻ mừng rỡ, chỉ cần Tô Thám đáp lời cậu, cậu liền cảm thấy cực kỳ vui mừng.

Ôn Dương cực kỳ ưu nhã dùng cơm, cậu thận trọng đánh giá Tô Thắm, trong lòng cậu, Tô Thắm giống như một nữ thần thanh lệ thoát tục, bởi vì Tô Thắm có được khí chất của một nữ thần.

Cao gầy, mê người, ngũ quan tinh xảo, khí chất ưu nhã, ở trong mắt của đàn ông, dáng vẻ này chính là đẹp nhát!



“Chị đi trước.”

Tô Thầm cầm túi, nhìn Ôn Dương lịch sự nói một câu, sau đó đứng dậy rời đỉ.

Ôn Dương đưa mắt nhìn cô, lúc này, bạn của anh lập tức chạy tới dụ dỗ hỏi anh: “Này, Ôn Dương, gan cậu cũng đủ lớn nhi!

Nữ thần lạnh lùng như vậy cũng dám trêu ghẹo.”

“Tôi cảm thấy cô ấy hẳn là đang thát tình, tôi nghĩ có hay không nên làm chị ấy vui vẻ một chút.”

Ôn Dương míim môi cười 1 tiếng, trong mắt còn hiện lên dáng vẻ của một chàng trai chân thật.

“Chị Ấy rõ ràng lớn tuổi hơn cậu!”


“Chị ấy rất đẹp, giống như một tác phẩm nghệ thuật.”

Trong ánh mắt của Ôn Dương lộ ra tia mê luyến.

Đám con trai cũng có suy nghĩ giống Ôn Dương, nhưng cô gái như Tô Thắm, bọn họ lại không có gan trêu chọc.

Tô Thấm quay trở về phòng ở khách sạn, phòng cô ở là một căn phòng hướng ra mặt biển, cảnh ban đêm ở đây cực kỳ xinh đẹp, cô rót một ly rượu đỏ, ngồi vào ghế ở ban công, cứ như vậy nhìn vào phía xa xăm, cô có thể ngồi đây hàng giờ đồng hô.

Nhưng đại đa số thời gian ngắn người, trong đầu cô luôn không khống chế nỗi nhớ đến người đàn ông kia, nghĩ đến, hốc mắt liền đọng nước, cảm thấy chua xót, bi thương mãnh liệt bao phủ cả người cô.

Nỗi buồn bao phủ lấy cơ thể cô như một lớp lưới, cô đã yêu ý loại bi thương này rồi. Ở đây mấy ngày, mỗi ngày cô đều trôi qua như vậy, không thể giảm bớt đau thương, nên cô tùy ý mặc kệ cho nó bộc phát.

Trong nước, toà nhà tổng thống.

Công việc của Hiên Viên Thần vẫn diễn ra như thường, anh xử lý công vụ, làm việc và nghỉ ngơi theo đúng quy luật, nhưng anh quá bình tĩnh, bình tỉnh đến khiến cho người ta lo lắng.

Lý Sâm là người lo lắng nhất, ông chưa bao giò thấy Hiên Viên Thần như thế này, hẳn giải quyết mọi chuyện một cách vô cảm, dường như trên người anh ngoại trừ vẻ bình tĩnh, còn lại chẳng có cảm xúc gì.

Giống như anh đã chết tâm, đã mất đi cảm xúc, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến anh được, anh giống như biến thành cỗ máy, tiếp nhận trách nhiệm bản thân.


Tô Thắm rời đi, cô cũng mang theo luôn tất cả phần tình của Hiên Viên Thần và biến anh trở thành một con người vô tình, đây không phải là bộ dáng mà một con người bình thường nên có.

“Thưa ngài, đây là thông báo tuyển dụng trợ lý, ngài có muốn đích thân tới phỏng vấn không?”

Lý Sâm đã tìm được người thay thế cho vị trí bỏ trống của Tô Thắm nên muốn hỏi qua ý kiến của anh.

“Ông quyết định là được rồi.”

Ánh mắt của Hiên Viên Thần dừng trên tài liệu, ngay cả ngắng cũng không ngắẳng.

*Rõ.”

Lý Sâm gật gật đầu.

Đột nhiên Hiên Viên Thần nhắm mắt lại, tựa như trong khoảnh khắc đó, trên gương mặt của anh xuất hiện một tia cảm xúc phức tạp mà mãnh liệt, hiện ra bộ mặt chân thật nhất của anh, anh đỡ trán hỏi: “Thay tôi đi nghe ngóng một việc.”

“Xin ngài cứ nói.”

Lý Sâm lập tức có thể đoán ra được, nhất định là có liên qua tới Tô Thám!

*Cô ấy… tình hình công việc của cô ấy, còn có chuyện tình cảm của cô ấy.”

Hiên Viên Thần cắn răng nói một cách khó khăn.

“Rõ, tôi lập tức đi hỏi thăm một chuyến.”

Lý Sâm đáp một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận