Hình Liệt Hàn bát đắc dĩ nhìn cô nói: “Được rồi, theo ý của em.”
Trong phòng nghỉ, đứa nhỏ lại được ôm ra ngoài, đứa nhỏ vừa mới đến thế giới này, nhưng lại rất hăng hái!
Tô Thắm cuối cùng ôm lấy cháu trai nhỏ, bên cạnh Hiên Viên Thần mỉm cười trêu chọc đứa nhỏ.
“Quá đáng yêu, lớn lên giống Lệ Thâm.” Tô Thắm cười nói.
“Đôi mắt giống Hi Hi.” Bà Ôn cũng cười theo.
“Thật sự rất xinh đẹp.” Tô Thắm khen ngợi.
“Con của con khi sinh ra cũng sẽ thật xinh đẹp, đứa nhỏ là tập hợp những ưu điểm của ba mẹ mà.” Bà Ôn đáp lại.
Tại nước K, tin tức về việc Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ đã trở về nước cũng truyền đến tai Morita Misa, vì vậy cô ta đã trực tiếp bay đến nước của họ.
Trong khoang hạng nhất, cô ta dẫn theo một trợ lý và một vài vệ sĩ, lần này cô ta đến đây là để tìm Hình Liệt Hàn, chủ yếu nhát là bàn bạc về chuyện hợp tác lại.
Sự rút lui đột ngột của Hình Liệt Hàn đã gây ra tổn thất lớn cho công ty nhà cô, cô muốn cố gắng khôi phục tình trạng này.
Máy bay hạ cánh ở thành phố A, năm giờ đến nơi, Morita Misa ra khỏi sân bay, nhìn về phía đất nước vô cùng phồn vinh này, cô ta biết đây là điều mà đất nước của cô ta không thể so sánh được, cô ta càng quyết tâm đạt được hợp tác của Hình Liệt Hàn.
“Hãy tìm cơ hội liên lạc với ngài Hình Liệt Hàn càng sớm cảng tốt.
Trước hết chúng ta ở khách sạn trong thời gian này.” Morita Misa phân phó với trợ lý của mình.
“Vâng, chúng tôi đang liên hệ với trợ lý của ngài ấy.”
“Nhất định phải nhanh lên.” Morita Misa lại thúc giục một câu, vào lúc này, có hai người đàn ông mặc vest đi qua, ánh mắt của họ hiện lên thần sắc kinh diễm khi nhìn cô ta.
Trái tim Morita Misa lập tức tràn ngập vui vẻ, cô ta biết chẳng qua là cô ta bị Hình Liệt Hàn dội một gáo nước lạnh, còn trong mắt những người đàn ông khác thì cô vẫn là một người phụ nữ rất quyến rũ.
Tô Hi đang tạm thời ở trong bệnh viện, bởi vì vừa sinh xong nên rất dễ mệt mỏi, cô biết đứa nhỏ đã có người chăm sóc nên yên tâm nghỉ ngơi.
Đảo mắt đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Đứa nhỏ được giao cho một y tá chuyên nghiệp chăm sóc, Ôn Lệ Thâm dường như không dời Tô Hi một bước mà chăm sóc cô, nhưng vẫn có một số việc mà một người đàn ông như anh không thể đảm đương được vì vậy Đường Tư Vũ cũng ở cạnh để chăm sóc cho cô tốt hơn.
Từ khi ra khỏi phòng sinh đến bây giờ cũng đã hơn mười tiếng, Ôn Lệ Thâm đều ở cạnh vợ mình, lúc này trong sáng sớm yên tĩnh, Tô Hi còn đang ngủ, Đường Tư Vũ ở cạnh chăm sóc.
Ôn Lệ Thâm đi đến trạm y tá, nhìn đứa nhỏ đang nằm trên giường mềm, trong lòng lập tức mềm nhữn, trong mắt tràn đầy vẻ hưng phấn cùng kích động vì vừa được làm ba, còn có niềm tự hào và trách nhiện của một người ba.
Ông Ôn ở bên cạnh nói: “Ông đã chọn cho đứa nhỏ máy cái tên và đã viết ra giấy, lát nữa cháu đưa cho Tô Hi xem nên chọn tên nào cho tốt.”
“Vâng.” Ôn Lệ Thâm gật đầu đáp ứng, vươn tay nhẹ nhàng đặt ở trên tay đứa nhỏ, bàn tay nhỏ lập tức nắm chắc một ngón tay của anh, đứa nhỏ vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, nhìn rất vui vẻ.
“Rất có khí lực, trong bụng mẹ con, con cũng có tỉnh thần như vậy sao?” Ôn Lệ Thâm thấp giọng cười hỏi con trai.
Anh chàng nhỏ chớp đôi mắt to hai lần, cô y tá đến cho đứa nhỏ bú sữa bột, bởi vì Tô Hi mới sinh và không có sữa nên đứa nhỏ chỉ có thể uống sữa bột trước.
Tô Hi vừa mở mắt ra đã cảm thấy tinh thần phục hồi không ít, nhìn thấy Đường Tư Vũ ở bên cạnh, cô lập tức cảm thấy tâm tình tốt hơn.
“Đứa nhỏ không khóc đi!”
“Còn tốt, không khóc nhiều, hơn nữa tớ vừa đi xem qua, tỉnh thần mười phần!” Đường Tư Vũ cười đáp lại.
Đáy mắt Tô Hi hiện lên tình mẫu tử, lúc này cô y tá và Ôn Lệ Thâm cùng nhau bước vào, cánh tay Ôn Lệ Thâm cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ, bên trong chiếc khăn trắng, đứa nhỏ đã ngủ say.
Những lúc như thế này, tốt nhất là đứa nhỏ nên ở cạnh mẹ, vì đây là một loại cảm giác an tâm khi còn ở trong bụng mẹ.
Đứa nhỏ ngủ thiếp đi bên cạnh Tô Hi, Tô Hi cúi xuống nhìn con trai nói: “Sao con chẳng giống em chút nào.”
Ôn Lệ Thâm cười an ủi: “Đôi mắt giống.”
“Con cái nói chung giống ba hơn, cậu nhìn con trai tớ là biết.”
Đường Tư Vũ cười nói..