Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Hình Nhất Nặc thấy anh, một cảm giác xấu hỗ lại dâng lên, trước đây cô chủ động đến gần anh còn bây giờ anh chủ động muốn kết giao với cô, nhưng bây giờ cô đã trở nên có chút can đảm hon.

“Hình Nhất Nặc, lại đây” Ôn Lương Diệu ôn nhu nhìn cô.

Hình Nhất Nặc bước đến bên anh: “Anh có thể ở nhà không?”
“Kể từ bây giờ, phải đi kiểm tra thường xuyên mỗi tuần trong vòng nửa năm.” Ôn Lương Diệu nói.

Hình Nhất Nặc đỏ hoe mắt, ngay cả khi cô biết anh vẫn ổn, nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng khi nghe tin anh vẫn phải kiểm tra định kỳ như vậy.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, Ôn Lương Diệu lập tức mỉm cười an ủi: “Anh không sao, chỉ là khám sức khỏe định kỳ thôi.”
“Vâng.” Hình Nhất Nặc quay lưng đi, gạt những giọt nước mắt ẩm ướt trên khóe mắt.

Lúc này, Ôn Lệ Thâm bước tới nói với Ôn Lương Diệu: “Đưa Tiểu Mặc cho anh, em đi ra nói chuyện với Nhất Nặc đi.”
Nhóc con nhìn thấy ba mình, lập tức giơ bàn tay ngắn ngủi của mình ra ôm nhào vòng tay ấm áp của ba ánh mắt đây trìu mến, cậu bé khế kêu lên: “Ba ơi…”
“Thật dễ thương, biết nói sớm quá ta ơi.” Hình Nhất Nặc cảm thán.

“Đừng xem nó còn nhỏ nhé, nhóc con rất hiểu chuyện.” Ôn Lương Diệu đáy mắt cũng lộ ra một tia đắc ý của người lớn trong nhà.

Ôn Lệ Thâm cúi đầu xuống, hôn lên má nhỏ của con trai, ôm cậu trở lại đại sảnh.

Ôn Lương Diệu nhìn Hình Nhất Nặc nói: “Hình Nhất Nặc, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trái tim của Hình Nhất Nặc thắt lại, nghiêm túc nhìn anh, cô nghĩ không lẽ anh không muốn hẹn hò nữa đấy chứ?
“Chuyện gì, anh muốn nói với em chuyện gì vậy?” Hình Nhất Nặc có chút khẩn trương hỏi.

“Anh biết em rất thích diễn xuất chuyên nghiệp.

Vì để chăm sóc anh, em đã đánh mắt một cơ hội tốt.

Bây giờ, anh đã chọn một vài kịch bản từ anh trai anh, muốn đưa xem em thích cái nào.”
Hình Nhất Nặc trừng mắt nhìn, trong lòng thở dài một hơi đồng thời cũng cảm động, anh vừa mới tỉnh chưa được mấy ngày đã bắt đầu suy nghĩ cho cô.

“Anh chọn dùm em sao? Đọc kịch bản như vậy có làm cho anh mệt không?” Hình Nhất Nặc đau lòng nhìn anh.

“Không mệt, anh cần gấp rút học hỏi thêm kiến thức và năng lực, phần đấu trở lại trạng thái trước khi mát trí nhớ.” Ôn Lương Diệu giò đây khao khát muốn học tập.

Hình Nhất Nặc gật đầu, cô cũng đã sẵn sàng bước vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

“Được, vậy em chọn nhé.

Chọn xong sẽ cho anh xem.”
“Ừm, vào phòng với anh, anh đưa cho em.”
Hình Nhất Nặc ngượng ngùng gật đầu, hai người bước qua sảnh, chào hỏi các vị người lớn trong sảnh rồi cùng nhau lên lầu.

Mọi người ở dưới lầu đều đã biết chuyện của cả hai, tất cả mọi người đều rất trân trọng mối quan hệ này.

Hình Nhất Nặc vào phòng của Ôn Lương Diệu trên bàn của anh ấy có năm kịch bản, tất cả đều là nhân vật nữ chính.

Hình Nhất Nặc đọc qua một lượt, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hình Nhất Nặc xem một cuốn kích bản cô ngước nhìn Ôn Lương Diệu hỏi: “Em có thể chọn sao?”
“Đều có thể.” Ôn Lương Diệu cười gật đầu.

“Em muốn đóng một bộ phim cỗ trang.” Hình Nhất Nặc nói xong rút ra một cuốn kịch bản, tên là Hậu Phi Truyền.

Đây là một kịch bản cung đấu, nguyên tác cô đã từng đọc qua rồi, nhân vật nữ chính là một người cương nhu có đủ, đây là tiểu sử huyền thoại của cuộc đời nàng.

Ôn Lương Diệu không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, tối qua anh đọc một lượt các kịch bản, chỉ có cuốn này là nữ chính ít tiếp xúc thân mật với nam chính thôi.

Vả lại anh cũng cảm thấy cô hợp với cuốn này nhất.

“Chọn xong chưa? Xác định lầy cuốn kịch bản này?” Ôn Lương Diệu hỏi cô.

“Ừm, vậy chọn cái này đi.

Em muốn thử thách bản thân một chút.” Hình Nhất Nặc gật đầu.

“Anh cũng cảm thấy bộ này hợp với em nhất.

Vậy được, anh sẽ cho người sắp xếp diễn viên.

Em có hình mẫu lý tưởng nào cho nam chính không?” Ôn Lương Diệu có một sự căng thẳng không thể giải thích được.

Anh thực sự lo lắng rằng Hình Nhất Nặc sẽ nói ra một tên nam diễn viên nào đó, dù sao thì các nam thần tượng trẻ tuổi đều có vẻ ngoài đẹp trai và quyến rũ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui