Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Giọng của Hình Nhất Nặc rất trong trẻo, xem ra giọng của cô rất hay.

Hai người tập thoại với nhau đến tận khuya.

Hình Nhất Nặc vẫn còn rất sung sức nên Ôn Lương Diệu vẫn chiều theo cô.

Mãi đến ba giờ sáng, Hình Nhất Nặc mới thực sự buồn ngủ, Ôn Lương Diệu vào phòng tắm sạch sẽ ra đã thấy cô nằm trên ghế salon ngủ mắt.

Anh cười lắc đầu, đi đến bên cạnh Hình Nhất Nặc vỗ nhẹ lên má cô: “Nhất Nặc, lên giường ngủ đi em.”
“Ưm, em ngủ ở đây.” Hình Nhất Nặc buồn ngủ quá không mở mắt ra được, thêm nữa hôm nay cô ấy đã uống một chút rượu nên cơn buồn ngủ lúc này mãnh liệt hơn thường ngày.

“Vậy anh ôm em lên giường.” Ôn Lương Diệu nói khẽ.

Hình Nhất Nặc đang chìm đắm trong giấc mộng, lập tức ậm ừ một tiếng, đồng ý cho anh ôm.

Ôn Lương Diệu cúi xuống, dễ dàng ôm cô lên, Hình Nhất Nặc cũng rất phối hợp ôm cổ anh, được anh trực tiếp ôm đến phòng ngủ chính.

Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng bàn tay đang ôm cổ anh vẫn chưa buông ra, khuôn mặt anh không khỏi xích lại gần gương mặt cô nàng đang ngủ say.

“Hình Nhất Nặc, buông tay ra nào.” Ôn Lương Diệu nói có chút cứng nhắc.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Hình Nhất Nặc thốt lên một câu: “Ngủ với em…”
Gương mặt Ôn Lương Diệu có chút căng thẳng, ngủ cùng cô?
Đây là cô đang nói mớ sao?
Anh đương nhiên biết rằng đây không phải là ý tứ lúc cô thanh tỉnh: “Hình Nhất Nặc, không nên làm rộn, buông tay ra nào.”
“Ưm, không chịu đâu…” Hình Nhát Nặc không chịu thả tay, lúc này trong mơ cô biết mình muốn anh bên cạnh.

Ôn Lương Diệu có chút khó xử thật, cứ cùng cô đi ngủ thế này, buổi sáng tỉnh dậy đột nhiên có ý kiến thì sao?
Lúc này, cỗ của anh đã bị cô ôm chặt, chỉ có thể dựa vào trên giường, không cách nào đi được.

Anh phải hỏi lại một cách chắc chắn: “Em có thật sự muốn anh ngủ với em không?”
“Ừm..” Hình Nhất Nặc nói.

Ôn Lương Diệu đành than một tiếng, anh duỗi tay cô ra, nằm nghiêng trên giường.

Bàn tay Hình Nhất Nặc bị gỡ ra, cô quơ trong không trung một hồi, như đang gấp rút gì đó.

Ôn Lương Diệu lập tức nắm chặt tay cô.

Hình Nhất Nặc cũng lập tức an tâm trở lại, giống như cảm nhận được nhiệt độ của anh, không khỏi chôn sâu vào ngực anh hơn.

Ôn Lương Diệu buông tay cô ra, ôm eo của cô.

Hình Nhất Nặc rất tự nhiên ôm eo của anh, hai người mặt kề mặt mà ngủ.

Ôn Lương Diệu lúc này dù buồn ngủ lắm rồi nhưng không tài nào nhắm mắt, anh mờ đèn, cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang yên lặng trong vòng tay mình, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, đè nén tất cả suy nghĩ trong thâm tâm.

Nhìn một hồi lâu, Ôn Lương Diệu cũng thiếp đi.

Chỉ là, tuy thiếp đi nhưng đôi tay vẫn không thả cô ra.

Mà Hình Nhất Nặc cũng thế, hai người cứ thế mà ôm nhau ngủ.

Vốn dĩ hai người quấn khăn tắm và áo choàng, sau vài lần giằng co, áo choàng tắm của Hình Nhất Nặc có chút lỏng lẻo, có nguy cơ bung ra bắt cứ lúc nào.

Nhưng mà người đang ngủ thì đâu để ý nhiều như vậy.

Đêm đó, Hình gia đương nhiên sẽ lo lắng một chút, nhưng nghĩ đến chuyện con gái mình ở chung với Ôn Lương Diệu họ rất an tâm vì họ rất tin tưởng vào tính cách của anh.

Dù hai đứa có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng là lẽ tự nhiên, chỉ cần con gái vui là được.

Sáng sớm, một tia nắng từ cửa sổ chiếu vào, trên giường có một đôi đang ngủ say.

Hình Nhất Nặc không thích hợp để ngủ dưới ánh sáng mạnh như vậy, lông mi của cô nhướng lên, khi cô nhận ra đây là khách sạn tập tức cảm thấy thắt lưng có cảm giác nghẽn tắc.

Cô cúi đầu, một cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo cô, chiếc khăn tắm trên người cũng đã lâu không còn, mặc dù ở trong phòng nhiệt độ trong phòng ổn định không cảm thấy lạnh nhưng,…
Hình ảnh lúc ngủ dậy thế này vẫn khiến cô kinh ngạc, không cần nhìn lại cũng biết người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình là ai..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui