Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Anh ta kéo Thịnh Trạch Dung đến một nơi vắng người, Thịnh Hải và Bách Tuyết cũng tụ lại đây, bốn người một nhà tề tựu, nói cùng một chuyện nhưng lại không có cùng một tâm tư.

Thịnh Dự Khải vội vàng nói: "Trạch Dung, chủ nói thật với anh.

Thịnh Hàn Ngọc có liên quan đến Tập đoàn Đinh Thịnh không?"
Thịnh Trạch Dung gật đầu: "Có liên quan."
Ba người đều hít vào một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng!
Xong đời rồi, Thịnh Hàn Ngọc có liên quan đến Tập đoàn Đỉnh Thịnh.

Bọn họ tự động cho rằng "có liên quan" và "người thành lập" có liên hệ với nhau, mặc dù sự thật cũng đúng là có chuyện như vậy.

Lòng của Thịnh Dự Khải đã lạnh thấu.

Ban đầu anh ta cho rằng sở dĩ Tập đoàn Đỉnh Thịnh có tên này là bởi vì người thành lập họ Thịnh, cũng có ý nghĩ nịnh bợ, tâm tư muốn làm quen.

Hai người mạnh hợp lại, đều họ Thịnh, làm ra một khoản "thịnh" không thể tả được.

Nhưng anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, chủ tịch của Đinh Thịnh lại là Thịnh Hàn Ngọc, hơn nữa hiện tại anh ta cũng đã hiểu hàm nghĩa của cái tên Đỉnh Thịnh này.

Ý không phải là cực kỳ (đỉnh cấp) thịnh vượng, mà là thay thế (đỉnh thể) Thịnh gia!
"Chủ tịch Thịnh, sắc mặt của anh không tốt, không sao đấy chứ? Có cần tôi gọi 120 giúp anh không?" Lời nói của Thịnh Trạch Dụng cắt ngang suy nghĩ của Thịnh Dự Khải.

Anh ta lấy lại tinh thần, vội vàng nắm lấy tay của Thịnh Trạch Dung: "Em trai, anh và chú là anh em ruột thịt, chứ không thể xoay khuỷu tay ra ngoài, giúp đỡ người khác đối phó anh trai ruột của mình chứ..."
Bách Tuyết và Thịnh Hải cũng cùng nói như vậy, luôn mồm bảo Thịnh Trạch Dụng phải giúp anh trai, không thể cùng người ngoài đối phó người trong nhà!
Hiện tại rốt cuộc Thịnh Trạch Dung đã nhìn rõ ràng bố mẹ và anh thứ hai của mình có đức hạnh thế nào, cái gì mà người một nhà, cái gì mà người ngoài.

Đối với bọn họ mà nói, quyền lợi mới là người một nhà, đứng trước quyền lợi, tình thân hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Cậu ta lạnh lùng nhắc nhở: "Tôi và các người đã cắt đứt quan hệ, anh cả mới là người nhà của tôi, tôi phân chia rõ ràng."
Thịnh Trạch Dung cứng đầu cứng cổ, Thịnh Dự Khải thầm nghĩ cậu ta không biết tốt xấu nhưng lúc này lại cần đến người ta, cũng không thể vạch mặt, còn phải khuyên bằng lời hay ý đẹp.

Anh ta "tận tình khuyên bảo" hàn gắn quan hệ, lôi kéo làm quen, tìm đủ mọi cách làm cho Thịnh Trạch Dung nhất định phải nói tốt ở trước mặt anh cả, không thể ra tay với Thịnh gia...!
Lúc này Vân Triết Hạo đã đi tới, VỖ VỖ bả vai Thịnh Trạch Dung: "Chủ tịch Thịnh, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu là ông chủ của Đinh Thịnh còn không vào vị trí, đứng đây nói chuyện gì thế?"
Ông chủ của Đỉnh Thịnh?
Chủ tịch Thịnh?
Xưng hô của Vân Triết Hạo đối với Thịnh Trạch Dung khiến ba người kia kinh ngạc khiếp sợ, trong chốc lát không thể phản ứng lại.

Nhân lúc bọn họ đang sững sờ, Vân Triết Hạo nhanh chóng kéo Thịnh Trạch Dung đi.

Một nhà ba người đầu tiên là khiếp sợ, sau đó chính là ngạc nhiên.

Thịnh Dự Khải cho rằng Đỉnh Thịnh là do Thịnh Trạch Dung thành lập, lập tức định đi kéo gần quan hệ với em trai nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại ở cửa không cho vào.

Anh ta hết lời ngon ngọt cũng không được, mạnh bạo thì không dám.

Bây giờ em trai đã xưa không bằng nay, không thể dùng loại thái độ trước kia để đối xử với cậu ta được nữa rồi!
Ngay lúc anh ta đang hết đường xoay xở, Giản Nghi Ninh và Thịnh Hàn Ngọc cũng đi tới bên này.

Vệ sĩ mở cửa mời hai người đi vào, Thịnh Hàn Ngọc liếc qua anh ta, lạnh lùng nói với vệ sĩ: "Tại sao anh ta lại ở đây? Đuổi ra ngoài."
"Vâng..."
Vệ sĩ vừa mới nói một từ đáp lại, Thịnh Dự Khải liền nổi giận.

Anh ta giận dữ nói: "Tôi không được ở đây sao? Anh sợ à? Em trai của tôi là Chủ tịch của Đỉnh Thịnh, cho dù anh có một ít cổ phần của công ty cũng phải nghe theo em trai tôi, Trạch Dung là em trai ruột của tôi, chúng tôi mới là anh em ruột thịt, anh đừng mong chia rẽ, sớm muộn nó cũng sẽ đuổi anh đi..."
Tất cả mọi người nghe những lời này đều không hiểu thế nào.

Vệ sĩ vừa định lên tiếng lại nhận được ánh mắt ngăn cản của Thịnh Hàn Ngọc bèn không nói gì nữa.

Thịnh Hàn Ngọc cũng không nói câu nào, chỉ để người mở cửa cho mình đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui