Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng tự nhiên trả lời.
Hình Nhất Nặc trở về phòng, nhìn người đàn ông ngồi ở ban công bắt đầu làm việc, một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ, ngay cả ánh mặt trời nóng bức cũng phát lệ đối xử tử tế với anh, nhu hòa ánh sáng bao phủ lấy anh, làm lộ ra sườn mặt lập thể hoàn mỹ của anh, sóng mũi cao thẳng.
Nếu có camera, Hình Nhất Nặc khẳng định sẽ chụp cho anh một tắm.
Bởi vì bức ảnh này, khẳng định sẽ rất đẹp.
Hình Nhất Nặc lập tức muốn lấy điện thoại ra chụp lại một màn này, cô tự sờ túi nhỏ trong tay mình.
Điện thoại của cô đâu rồi? Cái túi nhỏ như vậy, vừa nhìn liền thấy rõ không có điện thoại của cô trong này.
Cô liếc mắt nhìn những thứ cầm trong tay, trừ bỏ hai ly đồ uống, chính là một đóa hoa hồng.
Đầu cô nỗ bùm một tiếng, trời ạ! Lẽ nào cô để điện thoại của mình ở quán cà phê rồi?
Không được, trong điện thoại tất cả đều là ảnh của cô cùng Ôn Lương Diệu! Kia chính là một kho báu quý giá!
“Nhất Nặc, về rồi à.” Ôn Lương Diệu ngắng đầu nhìn cô mỉm cười.
Hình Nhất Nặc giả vờ bình tĩnh đi đến bên người anh, đặt cà phê của anh trước mặt: “Cà phê của anh.
Em đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, em lại ra ngoài một lát, anh làm việc đi! “
“Anh đi với em.” Ôn Lương Diệu liền muốn ngừng công việc trên tay lại.
“Không cần, ngay ở quán cà phê thôi, rất gần, em lập tức trở lại.” Hình Nhất Nặc vội vàng muốn lấy lại điện thoại, trong lòng cô nghĩ có lẽ nhân viên phục vụ đã thấy và giữ lại cho cô.
Đây là một quán cà phê cao cấp, nhất định sẽ không xuất hiện kẻ trộm cắp, cho nên rất có thể vẫn sẽ tìm thấy điện thoại của cô.
Hình Nhất Nặc nghĩ xong, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Cô chạy nhanh về phía quán cà phê.
Cô dứng trước quây, hỏi người phục vụ nam vừa rồi bán cho cô: “Hi, anh có thấy điện thoại của tôi không? Tôi có thể để nó ở đây.”
Người phục vụ nam lập tức nhớ lại, liền nói: “Ahl Vừa rồi bạn của cô đến, tôi đưa điện thoại cho anh ta rồi.”
Hình Nhất Nặc không khỏi nhíu mày: “Bạn tôi? Bạn nào cơ?”
“Anh ta để lại số điện thoại cùng số phòng, cô có thể tìm anh ta.” Người phục vụ đưa ra một mảnh giấy, trên đó dùng tiếng Anh viết số điện thoại cùng số phòng.
Hình Nhát Nặc nghĩ đến lấy lại điện thoại là quan trọng nhất, cô cầm mảnh giấy: “Được rồi, cảm ơn.”
Nhìn thoáng qua tầng, vừa vặn là tầng của cô.
Hình Nhất Nặc không khỏi có chút hoài nghi người đàn ông này, cô đi đến du thuyền này là ở bên cạnh Ôn Lương Diệu, lây đâu ra bạn bè?
Hình Nhất Nặc cắn môi, đánh bạo tìm đến cửa phòng, cô vươn tay ấn chuông.
Trong phòng, người đàn ông mặc một thân tây trang màu xanh, hai chân thon dài vắt chéo thưởng thức hình ảnh trong điện thoại.
Bởi vì anh ta là một thiên tài máy tính, cho nên mật mã điện thoại của Hình Nhất Nặc với anh ta mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc này, anh ta tự nhiên cũng xem xong ảnh chụp trong điện thoại của Hình Nhất Nặc.
Anh ta nghĩ rằng Hình Nhất Nặc là một cô gái độc thân, không nghĩ đến cô đã có bạn trai.
Hơn nữa còn là một diễn viên trong nước.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng chuông, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là cô gái này tìm đến.
Anh ta khóa điện thoại của cô lại, đứng dậy đi ra cửa, chiếc áo sơ mi bó sát màu đen ôm lấy thân hình thon dài cân xứng, làm thân phận anh ta trở nên bí ẩn.
Anh ta vươn tay mở cửa, bên ngoài đúng là Hình Nhất Nặc.
Hình Nhất Nặc nhìn thấy anh ta không khỏi ngần ra, đây không phải là người đàn ôn cô đụng phải ở quán cà phê sao?
“Tiên sinh, xin chào.
Xin hỏi anh có phải đã nhặt được một cái điện thoại ở quán cà phê không?” Hình Nhất Nặc lịch sự hỏi.
“Đúng, là tôi.” Người đàn ông cong môi cười, hai mắt hứng thú nhìn cô.
Hình Nhất Nặc nghĩ thầm, điện thoại của cô cầm lên sẽ thấy ảnh chụp, anh ta biết cũng không kỳ quái.
“Vậy xin hỏi, anh có thể trả lại cho tôi không?” Hình Nhất Nặc hỏi.
“Đương nhiên có thể.
Nhưng tôi có một yêu cầu, nói cho tôi biết tên của em.” Người đàn ông chớp mắt.
“Tại sao phải biết tên của tôi?” Hình Nhất Nặc không hiểu.
“Muốn kết bạn với em.” Người đàn ông nghiêm túc nói.
Hình Nhất Nặc ngắn ra, nhưng vẫn hào phóng trả lời anh ta: “Xin chào, tôi là Hình Nhất Nặc.”
“Tôi là Kỷ Dạ Trạch.” Người đàn ông đơn giản giới thiệu tên mình..