“Chúng tôi đưa cô lên.” Nhóm trợ lý không dám để cô một mình đi vào.
Hình Nhất Nặc gật đầu, để họ đưa đến cửa nhà Ôn Lương Diệu, cô hít sâu một hơi, ấn vang chuông cửa.
Người đàn ông phía sau cánh cửa đang bố trí bàn ăn, là một bữa tối đầy mỹ vị vừa được bưng lên.
Anh đặt rượu vang cùng hoa hồng lên bàn, hết thảy đều là vô cùng lãng mạn.
Anh cười nhẹ một tiếng, anh đoán được người đứng bên ngoài cửa là ai, tính qua thời gian cô từ lễ trao giải đến đây khoảng 10 phút đi xe.
Ôn Lương Diệu mở cửa ra, chỉ thấy cô gái bên ngoài đang dùng một ánh mắt oán trách nhìn anh.
“Vào ăn tối đi.” Ôn Lương Diệu dịu dàng chào đón cô.
Sự tức giận của Hình Nhất Nặc đến khi nghe những lời này đều không còn.
Cô đi vào đóng cửa lại, đem chiếc cúp vừa nhận được đặt lên bàn, cô thay dép lê thoải mái, cuối cùng cô nhảy lên ôm chằm lấy cổ người đàn ông, cả người đu lên người anh.
Hai cánh tay rắn chắc hữu lực của Ôn Lương Diệu giữ chặt cô, ánh mắt tinh xảo mê người của Hình Nhất Nặc gắt gao nhìn anh: “Vì sao hôm nay không cùng em tham gia lễ trao giải?”
“Bởi vì đây là vinh quang thuộc về em.” Ôn Lương Diệu bế cô trực tiếp đi về phía ghế sofa.
Hình Nhất Nặc chớp mắt nói: “Cái này không phải của em, là của chúng ta.”
“Của em chính là của anh, có phân biệt sao?” Ôn Lương Diệu trầm thấp cười nói.
Hình Nhất Nặc lập tức chớp chớp mắt, giếng như anh nói đều đúng.
Ôn Lương Diệu đặt cô ngồi trên ghé sofa, hai tay chống hai bên người cô, nhìn cô gái đêm nay chói mắt đến mức không thể dời mắt.
Hình Nhất Nặc dưới ánh mắt anh lớn mật nghênh đón, còn làm ra bộ dạng cắn môi câu dẫn: “Nghe thấy lời thổ lộ của em không?”
“Nghe thấy rồi!”
“Có cảm tưởng thế nào?” Hình Nhất Nặc nhướng mắt cười hỏi.
“Rất vinh dự.”
“Vậy anh có biểu thị gì?”
“Em muốn anh có biểu thị gì?” Ôn Lương Diệu trầm thấp cười nói.
Hình Nhất Nặc chớp mắt, nhướng mày nói: “Tối nay em ở lại đây, không đi, không trở về nhà.”
Trong hai năm này, cô đều làm một cô gái ngoan ngoãn.
Đêm nay cô quyết định cô phải ngủ lại nhà anh.
Ánh mắt Ôn Lương Diệu hiện lên sự kinh hi, lại có chút khắc chế.
Trong hai năm này, anh vẫn như vậy chờ cô, chờ cô trưởng thành, không nghĩ tới chớp mắt đã hai năm trôi qua.
“Em có chắc muốn ngủ lại đây không?”
“Vô cùng chắc chắn.” Hình Nhất Nặc nói xong, cảm thấy chiếc váy dạ hội trên người có chút nặng nề, cô xoay người, vén mái tóc dài lên, nói với người đàn ông bên cạnh: “Giúp em kéo khóa xuống, em thay quần áo ăn cơm.”
Ôn Lương Diệu vươn tay giúp cô kéo dây khóa sau lưng xuống, theo tay chậm rãi hạ xuống lộ ra thắt lưng hoàn mỹ của cô.
Hình Nhát Nặc liền mặc bộ lễ phục sắp rơi ra như vậy đi vào phòng ngủ của anh.
Hình Nhất Nặc có quần áo ở đây để dự phòng, nhưng tối nay cô không muốn mặc quần áo của mình.
Cô mở tủ quần áo của Ôn Lương Diệu, trong tủ quần áo của anh đều là một loạt áo sơ mi trắng chỉnh tề, giống như bộ dáng chỉnh tề của anh.
Làm người khác rất muốn xé mở vẻ ngoài, làm lộ ra nội tâm cuồng nghiệt của anh.
Hình Nhất Nặc tiện tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng của anh mặc lên người, có chút thùng thình, vạt áo vừa vặn che khuất mông của cô, cô xắn tay áo lên, vuốt lại mái tóc đen dài, vô cùng thản nhiên đẩy cửa bước ra ngoài.
Ôn Lương Diệu đang ở bàn ăn chờ cô thay quần áo ra ăn cơm.
Thình lình nhìn thấy cô gái này vậy mà lại mặc áo sơ mi của anh đi ra.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cô gái mặc trên người áo sơ mi trắng quả thực tỏa ra một loại hấp dẫn trí mạng.
Cũng giống như đàn ông mặc áo sơ mi trắng đối với phụ nữ, toát ra hormone giống đực cực kỳ mạnh mẽ.
Mà người phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông, đồng dạng có mị lực hấp dẫn nội tâm nguyên thủy nhất của người đàn ông..