Những nữ diễn viên khác đều đang nỗ lực để leo lên, mà cô đã thưởng thức qua phong cảnh ở đỉnh cao.
Có được thành tựu mà người khác tha thiết mơ ước, cô thậm chí không cần lo lắng về độ nổi tiếng, bởi vì cô đã có được một người viết kịch bản tài giỏi nhất.
Kịch bản trong tay Ôn Lương Diệu không có cái nào là không thể bạo hồng.
Ăn xong, Ôn Lương Diệu mang theo Hình Nhất Nặc chuẩn bị về Ôn gia dùng bữa tối, cũng đã một thời gian không quay về.
Kiều Nam trở lại xe người đại diện của cô ta, nhìn chiếc xe thể thao màu tím kia đi xa, cô ta thở dài một hơi, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc hâm mộ.
“Làm sao vậy?”
“Vừa rồi nghe nói Nhất Nặc muốn nghỉ ngơi 2 năm.
Cô ta thật tốt, muốn nghỉ ngơi liền nghỉ ngơi, muốn đóng phim liền đóng phim.
Căn bản không cần lo lắng chuyện tài nguyên cùng kịch bản.” Kiều Nam nhắm mắt lại, cô ta tối qua vừa tiếp nhận một kịch bản mới, lúc này có chút mệt mỏi.
“Cái gì? Hình Nhất Nặc muốn nghỉ ngơi? Vậy ai sẽ đóng nữ chính cho kịch bản của Ôn Lương Diệu?”
“Anh ta vẫn còn kịch bản sao?”
“Lần trước chị cùng đạo diễn Lý ăn cơm.
Nghe nói Ôn Lương Diệu đã sắp hoàn thành kịch bản mới trong tay, vô cùng không tồi, nếu ai có thể diễn bộ này của anh ta, khẳng định lập tức bạo hồng.”
Ánh mắt Kiều Nam lập tức lóe lên một tia chờ mong còn có khát vọng.
“Nếu em có thể diễn kịch bản trong tay anh ta thì tốt biết bao.”
Kiều Nam đem khát vọng sâu trong nội tâm nói ra.
Người đại diện bên cạnh lập tức trả lời cô ta: “Quan hệ của em cùng Hình Nhất Nặc tốt như vậy, em nhất định có cơ hội tranh thủ.
Kiều Nam, em dùng thời gian hai năm cùng Hình Nhất Nặc thành lập quan hệ bạn bè, em nên lợi dụng một chút.”
Kiều Nam quay đầu nhìn người đại diện Lưu Diễm, trong ánh mắt có một loại thâm trầm.
Lưu Diễm lập tức cười: “Em là người do chị mang ra, trong lòng em suy nghĩ cái gì chị còn không biết sao? Chỉ là em vẫn luôn không biểu hiện dã tâm cùng dục vọng ra bên ngoài.
Ở trước mặt Hình Nhất Nặc giống một người chị đơn thuần, em là một diễn viên giỏi, cho nên diễn một vai như vậy đối với em mà nói cũng không phải việc gì khó.”
Kiểu Nam có chút ảo não.
Mặc kệ trong nội tâm cô ta muốn cái gì, bị người khác nói ra trực tiếp như vậy vẫn có chút xấu hỗ.
Kiều Nam nhìn về phía trước, cũng không nói chuyện nữa.
Lưu Diễm tiếp tục châm lửa: “Hiện tại, Hình Nhất Nặc nghỉ ngơi, đúng là cơ hội tốt của em, em không cần tiếp tục làm vai phụ cho cô ta nữa, em có thể trở thành diễn viên chính.
Tư chất của em không hề kém Hình Nhất Nặc.”
“Nhưng mà phim của Ôn Lương Diệu, sẽ chỉ để Nhất Nặc làm diễn viên chính, người khác không có khả nặng có được kịch bản của anh ta.” Trong hai năm Kiều Nam cùng Hình Nhất Nặc kết giao, cô ta quá rõ ràng điều này.
“Trong thế giới này không có gì là tuyệt đối.
Ôn Lương Diệu là một thiên tài sáng tác, đồng thời cũng là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường.”
Kiều Nam quay đầu lại nhìn Lưu Diễm: “Chị đây là có ý gì?”
“Ý của chị em hiểu được.
Nắm bắt cơ hội này, diễn được kịch bản củ Ôn Lương Diệu, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì, em đều phải làm.
Chỉ có như vậy em mới không cần nhận máy cái kịch bản nát kia nữa, dùng hết nỗ lực cũng không thể bạo hồng.”
Trong ánh mắt Kiều Nam sinh ra một tia khát vọng, ai lại không muốn đứng ở đỉnh cao, trở thành nữ diễn viên xuất sắc nhất?
Ai mà không muốn mỗi ngày được fan theo đuổi, tung hô là nữ thần của làng giải trí?
Cô ta cũng muốn nhận vô số quảng cáo, chụp vô số tạp chí.
Làm một diễn viên, đây chính là ước mơ của họ.
“Em có cơ hội không?” Kiều Nam thì thầm.
“Có, em có.
Hình Nhất Nặc không đóng phim, đây chính là cơ hội của em.
Hơn nữa, em so với người khác cũng có cơ hội tiếp cận Ôn Lương Diệu hơn.”
Trong đầu Kiều Nam xuất hiện thân ảnh Ôn Lương Diệu, anh thân sĩ hữu lễ, anh tuấn mỹ bất phàm, là một người đàn ông ấm áp.
Trong giới giải trí này, rất nhiều người đàn ông đều đã mắt đi loại khí chất này, vì loại ích, có một vỏ bọc hoàn hảo, lại có nội tâm không an phận.
“Ôn Lương Diệu thật sự là người đàn ông tốt nhất em từng thấy.” Kiều Nam mím môi khen ngợi.
Trong ánh mắt của Lưu Diễm lập tức đi đến khai thác dã tâm của cô ta.
“Người đàn ông như vậy, nếu anh ta trở thành của em, vậy đời này của em không cần lo nữa.”.