Ôn Lương Diệu vươn tay đỡ Kiều Nam, nhìn thấy máu từ tay cô ta.
Mày kiếm của anh khẽ nhíu: “Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Ôn tiên sinh, máy tính của anh! Tôi biết cái này với anh rất quan trọng, anh yên tâm, tôi liều chết cũng sẽ bảo vệ nó.” Kiều Nam nói xong, làm bộ có chút đứng không vững.
Ôn Lương Diệu lập tức giúp cô ta: “Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Đem Kiều Nam vào ghế sau xe, Ôn Lương Diệu liền mang cô ta đến bệnh viện.
Cánh tay Kiều Nam có vết dao lớn, bác sĩ giúp cô ta khâu vết thương, Kiều Nam nhìn thấy miệng vết thương trên tay, chỉ hi vọng cô ta lãnh một dao này sẽ đáng giá.
Ôn Lương Diệu ngồi bên ngoài hành lang, gọi một cuộc điện thoại, đem chuyện vừa rồi báo cho cảnh sát, với anh mà nói đám cướp vừa rồi dù không tổn hại đến anh, khẳng định còn sẽ làm loạn, hy vọng có thể để cảnh sát xử lý.
Ôn Lương Diệu nhìn thấy Kiều Nam ôm cánh tay đã băng bó đi ra, liền bước qua cảm ơn: “Vừa rồi cảm ơn cô giúp tôi.”
Một dao kia cơ bản là chém lên người Ôn Lương Diệu, là cô ta đỡ.
“Đó chỉ là theo bản năng thôi, thấy mấy người kia muốn làm anh bị thương, tôi cũng không nghĩ nhiều.”
“Về sau đừng hành động ngu ngốc như vậy, gặp loạn chuyện này, cô chỉ cần giữ cho bản thân an toàn là được rồi.” Ôn Lương Diệu khuyên cô ta.
Kiều Nam lắc đầu: “Anh là người yêu của Nhất Nặc, tôi không thể nhìn anh bị thương.”
Ôn Lương Diệu thấy có chuyện gì xảy ra, anh nói: “Cô quay về nghỉ ngơi cho tốt, tạm thời không cần tiếp tục hoạt động, dưỡng thương xong rồi nói tiếp.”
“Cảm ơn Ôn tiên sinh.” Kiều Nam nói xong, xoay người cố ý làm ra bộ dạng cô đơn.
“Tôi đưa cô về.” Ôn Lương Diệu phía sau vì cô ta lần này bị thương là do cứu anh, anh đương nhiên không thể để cô ta một mình trở về.
“Cảm ơn.” Kiều Nam vẫn là biểu hiện vui vẻ.
Trên đường trở về, Kiều Nam lại hỏi một chút, nghe nói Ôn Lương Diệu đang viết kịch bản mới, trong lòng cô ta liền nãy lên.
Hiện tại, một bộ kịch bản tốt thật sự khó tìm, nếu cô ta có thể diễn kịch bản kia của Ôn Lương Diệu, thật sự sẽ bạo hồng.
Kiều Nam hiện tại cũng không vội vã, cô ta biết, cô ta không thể yêu cầu quá phận, cô ta phải đem những ân tình này tích lũy, đợi đến khi cô ta mở miệng, như vậy mới càng nắm chắc.
Kiều Nam về đến nhà, cô ta lập tức gọi điện thoại cho thủ hạ trước tiên, để bọn họ có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiều, đồng thời, cũng không vòng vo thanh toán tiền cho bọn chúng.
Tuy rằng vừa ra tay liền mất đi 100 vạn, nhưng Kiều Nam tin tưởng, còn có thể thu về gấp trăm lần.
Ôn Lương Diệu tuy rằng để cảnh sát ra mặt, nhưng mà chiếc xe này dùng biển số giả, hung thủ cũng vô cùng giảo hoạt, có thể cần một thời gian mới tiền ra được.
Nhưng họ có thể thông qua nhận diện khuôn mặt mà tìm được bọn chúng đang lẫn trốn, cho nên vụ án này vẫn sẽ theo sát.
Buồi sáng hai ngày sau.
Ở thành phố gần đó, trong một ngôi chùa cổ vô cùng vương thịnh hương khói.
Người nhà Hình gia từ sáng sớm đã dâng hương lễ Phật.
Hiện tại Tưởng Lam cũng đã có tuổi, cho nên vô cùng tin thần phật, cầu một chút liền yên tâm.
Loại chuyện này, phụ nữ làm tương đối tốt, cho nên, Tưởng Lam mang theo Đường Tư Vũ cùng Hình Nhất Nặc tiến vào.
Ẵ Cạnh ngôi chùa có một khu vườn cô, lúc này Hình Liệt Hàn mang theo con gái nhỏ cùng con trai ở bên cạnh xem cá vàng.
Cô nhóc kia bình thường đều ít có những hoạt động như vậy, lúc này mừng rõ khanh khách cười, một khắc cũng không để chung quanh yên tĩnh.
Hình Dĩ Hi hóa thành một chuyên gia nhỏ trông em, em gí đi nơi nào, cậu bé liền chạy theo đến đó, bất kì chuyện nguy hiểm nào bé cũng nghĩ đến đầu tiên.
Ánh mắt Hình Liệt Hàn một khắc cũng không rời khỏi con gái.
Nhìn bé mặc một bổ quần áo thể thao nhỏ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa chạy xung quanh, đáng yêu mười phần.
“Điềm Điềm, không được đến gần, chỗ này nguy hiểm.” Hình Dĩ Hi ngăn bé, không để bé đứng quá gần xem cá.
Cô nhóc kia thông minh, chạy chỗ này chỗ kia, làm anh trai bé một đầu mồ hôi.
“Lão ba, làm sao đây!” Hình Dĩ Hi trưởng thành, liền không gọi daddy nữa, sửa thành gọi lão ba.
Hình Liệt Hàn bước đến, đem cô nhóc nâng lên, ôm trong tay: “Daddy ôm con đi xem.”.