“Được, nhận chứ.” Ôn Lương Diệu cười đáp.
Hình Nhát Nặc lấy ra vòng tay đeo vào cổ tay anh, vô cùng hợp với anh.
Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn: “Về sau, anh sẽ mang nó mỗi ngày.”
Hình Nhất Nặc cười ôm lấy cổ anh, dán vào trong ngực anh: “Còn một kinh hỉ, anh đoán đi!”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu toát ra chờ mong: “Còn kinh hỉ gì?”
“Em đó! Em chính là kinh hỉ thứ hai.” Hình Nhất Nặc sợ anh không hiểu, lập tức xấu hồ nói: “Kỳ sinh lý của em qua rồi.”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu nháy mắt trầm xuống.
` “Sao em không báo trước với anh một tiêng?”
“Em chỉ muốn cho anh một kinh hỉ thôi!” Hình Nhất Nặc nói xong, vươn tay ôm anh: “Nhớ em không?”
“Em thì sao?” Ôn Lương Diệu ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Em cầu nhân duyên của chúng ta, quẻ thượng thượng.
Em còn cầu cho anh một chiếc vòng tay, tuy rằng không phải quý báo, nhưng mà anh phải nhận nha!”
“Được, nhận chứ.” Ôn Lương Diệu cười đáp.
Hình Nhát Nặc lấy ra vòng tay đeo vào cổ tay anh, vô cùng hợp với anh.
Ôn Lương Diệu cúi đầu nhìn: “Về sau, anh sẽ mang nó mỗi ngày.”
Hình Nhất Nặc cười ôm lấy cỗ anh, dán vào trong ngực anh: “Còn một kinh hỉ, anh đoán đi!”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu toát ra chờ mong: “Còn kinh hỉ gì?”
“Em đó! Em chính là kinh hỉ thứ hai.” Hình Nhất Nặc sợ anh không hiểu, lập tức xấu hỗ nói: “Kỳ sinh lý của em qua rồi.”
Ánh mắt Ôn Lương Diệu nháy mắt trầm xuống.
“Máy ngày?” Ôn Lương Diệu trầm thấp hỏi.
“Sáu ngày.” Hình Nhát Nặc thành thật thú nhận.
“Không được, em như vậy rất dễ bị thương.” Trong mắt Ôn Lương Diệu chính là lo lắng cùng đau lòng đối với cô.
Hình Nhất Nặc lộ ra gương mặt không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng cắn môi: “Anh đây là cự tuyệt em sao?”
Ôn Lương Diệu thở dài một tiếng, anh so với cô nhịn còn lâu hơn, anh tin tưởng, dù mắt trí nhớ, nhưng trong lúc cô còn nhỏ, anh cũng đã chịu đựng.
“Anh chỉ vì suy nghĩ cho sức khỏe của em.” Ôn Lương Diệu nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tắm đi, nghỉ ngơi một lát.”
Hình Nhất Nặc cũng cảm nhận được anh là thật sự bảo vệ cô, quả thật hiện tại cô cũng vô cùng khẩn trương, chuyện tốt vừa đi, cô cảm thấy có chút không thoải mái, càng thêm sợ hãi.
“Ù!” Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn gật đầu, đi về hướng sofa.
Ôn Lương Diệu đối với chuyện hôm nay Kiều Nam suýt nữa gặp tai nạn anh không định nói cho cô biết, vết thương của Kiều Nam không tính là nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian liền khỏi.
Nhưng mà Ôn Lương Diệu không nói, không có nghĩa là Kiều Nam sẽ không nói.
Hình Nhất Nặc tắm xong, mặc áo ngủ thoải mái ngồi trên sofa lên mạng, mà đúng lúc này, trong phần mềm tin nhắn của cô, Kiều Nam vừa gửi một tin nhắn.
“Nhất Nặc đang làm gì vậy? Em trở về chưa?”
Hình Nhất Nặc ngắn ra, sao Kiều Nam biết cô rời khỏi thành phó?
“Về rồi, sao chị lại biết em ra ngoài chơi?” Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.
“Trưa hôm qua chị đi đến trà quán viết bài hát, vừa hay gặp Ôn tiên sinh, mới biết em cùng người nhà đi chơi.
Đi chơi vui không?”
Hình Nhất Nặc lúc này mới hiểu, cô trả lời: “Vui lắm.”
“Vậy là tốt rồi, Ôn tiên sinh có nói cho em biết không? Bọn chị suýt nữa gặp nạn rồi.”
“Cái gì? Hai người gặp nạn?” Hình Nhất Nặc nhanh chóng gửi tin nhắn qua: “Sao lại như thế?”.