Tưởng Lam mỉm cười gật đầu: “Được, lát nữa con về, mẹ sẽ lấy cho con.”
Ỳ Ôn Lương Dịu dịu dàng nhìn cô, bà Ôn ở bên cạnh nói: “Lương Diệu, lát nữa cũng về nhà lấy nhé.”
“Vâng ạ.” Ôn Lương Diệu gật đầu.
Sau bữa tối, hai gia đình lại quây quần bên nhau, Ôn Lương Diệu và Hình Nhát Nặc trông con cho họ.
Ngoại trừ Hình Vũ Điềm đang bi bô học nói, cứ quáy đòi bê còn có hai cậu bé còn lại đã có thể chơi cùng nhau.
Bọn họ ở lại Hình gia ăn tối xong mới rời đi, Ôn Lương Diệu cùng Hình Nhất Nặc về nhà.
Hình Nhất Nặc đang xem ngày lành trên điện thoại, chuẩn bị đi đăng ký kết hôn với anh.
“Thứ sáu này là ngày lành, chúng ta chọn ngày này đi!” Hình Nhất Nặc nói với người đàn ông lái xe.
Ôn Lương Diệu gật đầu không bình luận gì: “Ừ.”
“Tự nhiên em muốn uống trà sữa và ăn một ít khoai lang nướng.” Hình Nhất Nặc đột nhiên nói.
“Có phải là quán ở cổng trường không?” Ôn Lương Diệu biết cô thích ăn đồ ở quán đó nhát.
“Ù! Vậy thì tới quán đó!” Hình Nhất Nặc nheo mắt cười.
Xe của Ôn Lương Diệu ngay lập tức rẽ vào một quán khoai lang nướng cạnh trường trung học của cô.
Xe dừng bên cạnh đó, Hình Nhất Nặc ngó mặt ra nhìn, thấy quán ấy thực sự rất đông người đến mức phải xép hàng.
Cô nhìn hàng người đang ép hàng đợi, không khỏi nhíu mày: “Phải xếp hàng! Hay là không mua nữa.”
Ôn Lương Diệu biết cô rất muốn ăn, anh nói với cô: “Em ở trong xe nghe nhạc, xem phim một lát, anh sẽ đi xếp hàng.”
Hình Nhất Nặc lập tức cảm động nhìn anh, Ôn Lương Diệu mở cửa đi vào xếp hàng.
Qua cửa kính xe, Hình Nhất Nặc nhìn người đàn ông đang đứng trong đám đông, cao ráo lịch sự, không giống như có thể xuất hiện trong một cửa hàng nhỏ như vậy.
Nhưng giờ anh sẵn sàng kiên nhẫn xếp hàng trong đám đông này vì cô.
Hình Nhất Nặc không muốn chơi bắt kỳ trò chơi gì, cô chỉ muốn nhìn anh như thế này, trái tim cô tràn đầy cảm xúc.
Mắt gần mười lăm phút sau Ôn Lương Diệu mới quay lại, còn qua bên cạnh mua trà sữa mà cô thích.
Về đến nhà, Hình Nhất Nặc bắt đầu ăn, còn Ôn Lương Diệu thì ngồi bên cạnh cô, vẫn đang làm việc.
Thỉnh thoảng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, Hình Nhất Nặc lại đưa cho anh để anh cắn một miếng.
“Sau này anh muốn đứa đầu của chúng ta là gái hay trai!” Hình Nhát Nặc đã nghĩ về tương lai.
“Anh hy vọng đó là một bé gái.”Ôn Lương Diệu đáp.
“Tại sao?”
“Con gái là dễ thương, bám người và chu đáo.”
Nhất Nặc nghĩ cũng thấy đúng, nhưng cô lại nghĩ ra ý khác, chống cằm, nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Vậy thì khi nào chúng ta bắt đầu sinh con?”
Ôn Lương Diệu nhìn sang, Hình Nhất Nặc lập tức nhướng mày: “Bảy ngày rồi, đừng đợi nữa, được không?”
Ôn Lương Diệu muốn phụt cười: “Không được, đợi hai ngày nữa.”
“Còn đợi nữa hả?” Hình Nhất Nặc chán nản!
“Ừ! Chờ hai ngày nữa em mới xong, sức khoẻ em vẫn chưa hồi phục.” Ôn Lương Diệu sốt sắng thuyết phục, cũng là vì lo cho sức khoẻ của cô.
Hình Nhất Nặc phồng má, sau đó uống một ngụm trà sữa, nhìn anh một cách ngây ngốc.
Ôn Lương Diệu đang viết kịch bản, nhìn khuôn mặt ngây thơ đối diện và dáng vẻ Hình Nhất Nặc ngậm ống hút, tình tiết trong đầu anh rối bời.
: Anh không còn tâm tư gì để viết, ánh mắt anh đều đổ dồn vào GÓ: Nếu được, đêm nay anh thực sự không muốn nhịn.
Ngày quay quảng cáo của Hình Nhất Nặc đã được ấn định và quá trình quay sẽ bắt đầu sau hai ngày nữa.
Là một quảng cáo nước hoa, lộ trình của quảng cáo là hướng đến sự cao cắp và sang trọng.
Vì vậy, Hình Nhất Nặc còn trẻ như vậy mà có thể nhận được quảng cáo này, đã là rất xuất sắc rồi..