Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


“Nếu anh không đi, tôi chỉ đành cho người mời anh đi, anh cảm thấy được mời đi như vậy có ảnh hưởng tới danh tiếng của anh hay không?” Kỷ An Tâm cười nhạt: “Ngài phó tổng thống.”
Hoắc Kỳ Ngang sâu kín nhìn cô: “Anh tới gặp em cũng chưa bao giờ nghĩ đến thân phận này.”
“Ba anh cũng thật có bản lĩnh, đẩy được anh tới vị trí phó tổng thống, giờ anh cách đỉnh núi quyền lực đâu còn xa.

Trong mắt người nhà các anh chỉ có quyền lực, quả nhiên nhiều năm như vậy vẫn chưa hề thay đồi.” Giọng nói của Kỷ An Tâm đầy vẻ đùa bõn.

“Em cho rằng đây là điều anh muốn sao?” Hoắc Kỳ Ngang cười khổ.

Kỷ An Tâm đột nhiên cảm thấy bản thân đã nói quá nhiều, cô kéo cửa, nói với anh: “Mời anh! Tôi không muốn để cả hai bên đều khó coi.”
Hoắc Kỳ Ngang không muốn đi, anh còn rất nhiều điều chưa nói được, rất nhiều tâm tư chưa biểu lộ được.

“Cho anh thêm một chút thời gian.”
“Thêm một giây cũng không được.” Kỷ An Tâm lạnh lùng trả lời, người đàn ông này dựa vào cái gì mà cầu xin cô?
Hoắc Kỳ Ngang thở dài, anh đột nhiên đi về phia cô, thân hình cao lớn nhích dần đến.

Kỷ An Tâm lui về sau một bước, ánh mắt đầy hốt hoảng và phòng bị, đặc biệt là khi mùi hương phái nam quen thuộc ập đến khiến cô càng thêm lúng túng.

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang chỉ thâm sâu nhìn cô: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Kỷ An Tâm hừ lạnh: “Tốt nhất khỏi, nếu không, anh còn tới, tôi cũng chẳng ngại tuyên bố thân phận của anh.”
Hoắc Kỳ Ngang đành phải rời đi, Kỷ An Tâm thở ra một hơi, rõ ràng chỉ là nói vài câu với anh, cô còn mệt mỏi hơn cả đánh trận.

Cô ngồi tại chỗ, tay ôm trán, nghĩ tới chuyện anh vừa hỏi đến con, cô không khỏi cười lạnh.

Xem ra khi cô thay đổi hộ khẩu cho con gái, đem tháng sinh sửa thành chậm hai tháng là chính xác, nếu không, dựa vào trí thông minh của người đàn ông này, nhất định anh ta sẽ đoán ra.

Không, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, thì không cần lại dây dưa với anh ta nữa.

Kỷ An Tâm cắn môi, gọi cho lễ tân: “Tôi là Kỷ An Tâm, sau này nếu ai không có hẹn trước đều không cho phép lên.”
“Kỷ tổng, rất xin lỗi, chúng tôi không dám cản ngài Hoắc, cô cũng biết ngài ấy là…”
“Tôi mặc kệ anh ta là ai, mấy cô đều phải ngăn lại.” Kỷ An Tâm tức giận ra lệnh, đập điện thoại xuống.

Hoắc Kỳ Ngang vì để lên gặp cô, còn không tiếc dùng đến thân phận phó tổng thống?
Thật đáng ghét.

Ở con phố phía dưới, chiếc xe đen vẫn chưa rời đi, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang xuyên thấu cửa kính xe, nhìn qua bức tường thủy tinh màu đậm, thở dài.

Anh còn nghĩ anh đích thân tới gặp cô, có thể sẽ hóa giải những khúc mắc năm đó.

Không ngờ tới, hận ý của cô với anh thâm sâu, dù anh có làm gì cũng chỉ là tốn công vô ích.

Hoắc Kỳ Ngang nói với vệ sĩ: “Quay về toà nhà tổng thống.”
Trong nhà Ôn Lương Diệu, trên chiếc giường lớn, Hình Nhất Nặc lười biếng lăn lộn trong chăn mềm, biến thành một cái kén, hôm qua ngủ ngon, hôm nay cô không sao bò dậy được.

“Dậy đi em, ăn một chút! Đừng để đói bụng.” Ôn Lương Diệu ấn cô gái còn đang lăn qua lộn lại xuống.

Hình Nhất Nặc quấn lại thành cái kén, cô lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Chồng à…”
Ôn Lương Diệu vô cùng vui vẻ: “Ừm! Gọi thêm câu nữa.”
“Chồng!” Hình Nhất Nặc mím môi cười gọi.

“Gọi nhiều vào, anh thích nghe.” Ôn Lương Diệu tham lam nói.

“Chồng ơi chồng ơi…” Hình Nhất Nặc thỏa mãn anh.

Ôn Lương Diệu vuốt nhẹ gương mặt cô, tính nợ cũ: “Em có biết khi em diễn, gọi người khác là chồng, anh khó chịu thế nào không?”
Hình Nhất Nặc lập tức an ủi: “Cũng chỉ là đóng phim thôi mài Chồng em chỉ có anh thôi.”
“Sau này đóng phim cũng không được gọi, anh không thích nghe.” Ôn Lương Diệu bá đạo nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui