Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Lúc này, Hướng Nguyệt bưng một ly cà phê tiến đến gõ cửa, cô đặt ở trước mặt Hoắc Kỳ Ngang: “Tiên sinh, cà phê của anh đây.”
“Cảm on.” Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười cảm kích, gương mặt Hướng Nguyệt lập tức giống như đánh son, đỏ bừng rời đi.

Kỷ An Tâm nhìn người đàn ông này, không có việc gì ở trong phòng làm việc mê hoặc cấp dưới của cô, thật có chút buồn bực rồi.

“Uống xong cà phê, không cần tôi đuổi anh, anh tự mình rời đi.”
Kỷ An Tâm chỉ có thể nói chuyện với anh đến đây.

“Được.” Hoắc Kỳ Ngang cũng không dám được voi đòi tiên, hiện tại, anh chỉ muốn từ từ tiếp cận gần cô.

Hoắc Kỳ Ngang uống một ly cà phê rất chậm, ánh mắt của anh rơi vào bàn làm việc trước mặt, dừng lại trên người người phụ nữ gõ máy tính.

Hình ảnh giỏi giang làm lòng người lay động.

Kỷ An Tâm nghĩ rằng cô thực sự có thể coi người đàn ông trước mặt như không khí, nhưng cô vẫn không làm được, lúc này trong đầu cô căn bản không thể lý trí suy nghĩ.

Cô gõ ra mấy hàng báo cáo, căn bản không có dòng nào coi được, lại bị cô trực tiếp xóa đi.

Cô nhìn gười đàn ông đối diện đang thong thả nhấp ngụm cà phê: “Anh có thể uống nhanh lên một chút không, uống xong mau rời đi, đừng cản trở công việc của tôi.”
Đường đường phó tổng thống phải chịu đến đối xử như vậy, nói ra thật đúng là không có người tin đượ!
c Hoắc Kỳ Ngang uống xong cô nơi này cây cà phê, chưa thỏa mãn nói: “Cà phê ở chỗ em uống ngon lắm, về sau, anh có thể qua đây uống thường xuyên không?”
Kỷ An Tâm thầm nghĩ cười lạnh một tiếng, cà phê hòa tan với anh mà nói uống ngon như vậy sao?
“Không thể, đây là lần duy nhất tôi cho phép anh được uống một ly, về sau anh dám tới, tôi nhất định đuổi anh ra ngoài.” Kỷ An Tâm cảnh cáo nói.

“Vậy em lấy tội gì đuổi anh ra ngoài?” Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cong môi khẽ cười, nhìn dáng vẻ uy hiếp của cô cái này, không hiểu sao cảm thấy thú vị.

Mắt Kỷ An Tâm trầm xuống: “Hoắc Kỳ Ngang, anh đừng để cho tôi ghét anh hơn.”
Anh mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ tổn thương: “Em thật sự chán ghét anh đến như vậy sao?”
Kỷ An Tâm hiện lên vẻ mặt khác, nhếch miệng cười nhạt: “Chán ghét anh, chính là lãng phí sức lực của tôi, hiện tại ngay cả chán ghét anh, tôi đều cảm thấy khinh thường, với tôi mà nói anh so với một người xa lạ cũng không bằng.”
Vẻ mặt anh tuần của Hoắc Kỳ Ngang trở nên trắng bệch, vốn dĩ thức khuya đã khiến khuôn mặt anh tuấn của anh tái nhọt, câu nói này vô hình trung lại tổn thương lấy anh.

Ngay cả chán ghét anh, đều ngại phí sức lực rồi?
Hoắc Kỳ Ngang yếu ớt mở miệng: “Nhưng anh nhớ em.”
Kỷ An Tâm từ vị trí đứng dậy, trực tiếp mở cửa ra, ánh mắt mang theo vẻ xua đuỏi: “Không muốn tôi kêu an ninh đi lên đuổi anh, thì anh tự mình đi đi.”
Hoắc Kỳ Ngang cắn môi mỏng, cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng, khi anh chuẩn bị quay đầu nhìn lại thì bị tiếng đóng cửu rất lớn ngăn lại.

Hoáắc Kỳ Ngang khẽ thở dài một cái, cất bước rời đi, nhưng không biết hình bóng của anh, làm cho tất cả các cô gái trong phòng làm việc, đều tranh nhau nhìn lén.

Hoắc Kỳ Ngang đi ra, anh thật sự cực kỳ mệt mỏi, nhưng khi nhắm mắt lại, đều là khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi của Kỷ An Tâm.

Anh rất muốn ngủ, nhưng ngủ cũng không an lòng.

Trở về Hoắc gia, Hoắc Kỳ Ngang điều chỉnh đồng hồ báo thức của cháu, anh liền ngủ mắt.

Sau khi Hoắc Kỳ Ngang đi khỏi, tâm tư của cô vẫn hỗn loạn, người đàn ông này cuối cùng muốn làm gì?
Lẽ nào để anh thấy cô và Trầm Duệ ở chung với nhau, anh vẫn chưa tuyệt vọng sao?
Bất kể như thế nào, Kỷ An Tâm tuyệt đối sẽ không dây dưa với người Hoắc gia, cô chán ghét, cũng chán ghét gia tộc quyền thế của bọn họ, ở trong mắt bọn họ, chỉ có quyền lợi, không còn tình người.

Bốn giờ chiều, Hoắc Kỳ Ngang ngủ đủ, sau đó liền bảo vệ sĩ lái xe đưa anh tới trường học.

Kỷ An Tâm vì có buổi họp, cho nên, gần 5 giờ mới có thể tới đón con gái.

Bốn giờ rưỡi, cổng trường liền mở.

Ngày hôm nay Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của chị gái, chị gái sẽ về nhà sớm một chút, cho nên kêu anh đón Tiểu Huy về sớm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui