“Tất nhiên sẽ không.” Ôn Lương Diệu đi tới, ánh mắt tràn đầy sủng ái.
Hình Nhất Nặc buông bánh ngọt xuống, thân mật tiến vào lòng anh, ôm anh như một đứa trẻ dễ thương lại nghịch ngợm.
Ôm như vậy, Hình Nhất Nặc thường xuyên làm, có lẽ là trước đây việc thầm mến anh quá cực khổ, nên bây giờ được ở cùng nhau, cô chỉ muốn bù đắp cho tiếc nuối trước đây.
Ôn Lương Diệu đưa tay ôm lấy cô, cúi người hôn lên gương mặt cô, trên người cô tản ra mùi hương như bơ sữa, làm anh không khỏi hít sâu mùi hương trên người cô.
Hình Nhất Nặc cảm nhận được, nâng gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn lên: “Anh đang ngửi gì thế?”
“Trên người em có mùi bơ, thơm lắm.” Ôn Lương Diệu nói xong, đưa tay tới ôm cô, Hình Nhất Nặc lập tức vịn lên cổ anh, cười hỏi: “Anh muốn làm gì?”
*Em nói xem? Mấy ngày nay có hôm nào em không nghiên cứu đồ ăn, có phải bây giò cũng nên cùng anh nghiên cứu đạo vợ chồng không?”
Hình Nhật Nặc lúc này mới giật mình, hóa ra bình thường đã lạnh nhạt anh! Cô có chút thẹn thùng chôn trong ngực anh: “Xin lỗi mà! Em đâu cố ý.”
“Ừ, anh biết!” Ôn Lương Diệu đáp một câu, đi về phía cánh cửa phòng ngủ, để vợ anh cùng anh nghiên cứu niềm vui của vợ chồng.
Cuộc sống ở đây vừa vui vẻ lại vừa đơn giản, sáng sớm cùng nhau chạy bộ, buổi trưa cùng đi mua đồ ăn trưa, khi anh làm việc, cô ở phòng bếp làm đồ ăn, buổi chiều cùng nhau thưởng trà, cùng thử đồ ngọt cô làm, buổi tối mệt mỏi dựa vào bờ vai nhau ngắm sao, bàn luận về nhân sinh.
Cứ như vậy, thời gian chằm chậm trôi, mỗi ngày đều trải qua vô cùng thi vị, Hình Nhất Nặc thích cuộc sống này mắt rồi.
Điều cô thích, Ôn Lương Diệu sẽ thích cùng cô.
Trong nước.
Đứa con gái nhỏ của Tô Hi bắt tri bất giác đã được ba tháng, cô nhóc cũng trở nên thú vị, biểu cảm nhiều hơn, thường làm ra những dáng vẻ kỳ lạ, chọc cho ba cô nhóc cười suốt ngày, nào còn giống ông chủ một công ty lớn.
Cuộc sống gần đây của Đường Tư Vũ cũng rất phong phú, chăm sóc con trai con gái, dạy hai đứa chơi dương cầm, đồng thời cũng liên lạc với bạn bè trong giới âm nhạc, khiến cuộc sống ngày thường của cô thoải mái hẳn lên, Hình Liệt Hàn xử lý việc công ty cũng sẽ để thời gian rảnh rỗi ở nhà.
Ẳ Được ở cùng vợ con là chuyện quan trọng nhất mỗi ngày của hắn.
Cuộc sống như vậy, đơn giản một chữ tốt đẹp, trong nhà luôn có tiếng cười nói.
Trước đây Hình Liệt Hàn cũng biết vợ thích dương cầm, tài nghệ của cô tiến bộ không ít, cho nên giới âm nhạc mời cô đến biểu diễn cũng nhiều, Đường Tư Vũ cũng có không ít thu nhập, lại khiến cô có cảm giác vô cùng thành tựu.
Hình Liệt Hàn buông tay cho cô làm điều cô muốn, trên đời này, nếu ước mơ không thể trở thành sự thật, đó nhất định là một điều tiếc nuối.
Thời gian lưu chuyển, trong cánh rừng ngập tràn sắt thép xi măng này, mỗi ngày đều có những câu chuyện tình buồn xuất hiện.
Ngày nào Kỷ An Tâm đưa con đi học, cũng có thể ngẫu nhiên gặp được Hoắc Kỳ Ngang, chỉ có điều anh không còn cản cô lại nữa, cũng không dây dưa với cô, anh chỉ lặng yên ngưng mắt nhìn cô, mà Kỷ An Tâm cũng chỉ để lại cho anh thân xe tiêu sái.
Thứ sáu nháy mắt đã tới, xế chiều, Kỷ An Tâm mới có chút thời gian dẫn theo trợ lý tới cửa hàng lễ phục, vóc người cô hoàn mỹ, lại thêm khí thế mạnh mẽ, chọn lễ phục là chuyện rất dễ dàng.
Có điều, cô không có ý định qua loa cho xong chuyện.
Cô chọn một bộ trang phục màu rượu vang, thuần tùy, không đính kết, bên lưng cài thêm một sợi dây, cỗ khoét chữ V khiến bộ ngực đầy đặn lộ ra.
Kỷ An Tâm cũng không phải thiếu nữ hoài xuân, cô có chủ kiến của chính mình.
Một bộ trang phục chói mắt, mặc trên người cô cũng không che nổi hào quang vốn có.
Tối đó 6 giờ, cô cùng người bạn Lâm Đống tới bữa tiệc.
Kỷ An Tâm giao việc đón con cho Trầm Duệ, cô làm việc đến tận ba giờ chiều, cô tới thay lễ phục, Lâm Đống tới đón cô đi.
Toà nhà tổng thống.
Hoắc Kỳ Ngang kết thúc công việc sớm, tâm anh một mực căng thẳng, thinh thoảng lại nhìn đồng hồ đeo tay, vô cùng mong đợi bữa tiệc tối nay.
Anh đang suy nghĩ, tối nay Kỷ An Tâm sẽ một mình tới, hay cô sẽ đi cùng bạn.
Anh cũng đã điều tra, Trầm Duệ không có trong danh sách khách mời, nên cô sẽ không xuất hiện cùng Trầm Duệ.
Điện thoại bàn làm việc Hoắc Kỳ Ngang vang lên, anh cầm ống nghe lên: “Alo, xin chào.”.