“Kỳ Ngang, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bảo con mang theo Trịnh tiểu thư đến bữa tiệc sao? Sao con lại cự tuyệt người ta?” Thanh âm của Hoắc Minh rõ ràng là đang tức giận.
Ông ta vừa định đưa một bộ trang sức tới cho Trịnh Vũ, mới: Ỏ biết được tối nay cô ta không hề đến buổi tiếc, bị con trai ông ta cự tuyệt rồi.
“Ba, tối nay con một mình tới một hồi rồi đi, không cần người đi cùng.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh đáp lại.
“Cho dù không mang theo Trịnh tiểu thư, con cũng không nên để cho người ta khó chịu, sau buổi tiệc nhớ hẹn người ta ra ngoài.”
“Ba, con không có ý gì với cô ta hết, ba không cần cưỡng cầu.”
Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cúp điện thoại.
Hoắc Minh bên kia lại bị chọc tức, đứa con trai này, càng ngày càng không nghe lời ông ta.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thòi gian, nắm lấy điện thoại đi ra cửa, anh tới phòng làm việc của tổng thống, gõ cửa.
“Mời vào.” Thanh âm Hiên Viên Thần vang lên.
“Tôi có chuyện, đi trước.” Hoắc Kỳ Ngang tiến vào nói.
Hiên Viên Thần gật đầu: “Được.”
Hoắc Kỳ Ngang cảm kích gật đầu, xoay người rời đi.
Hoắc Kỳ Ngang ra khỏi toà nhà tổng thống, không cho vệ sĩ đi theo, tối nay, anh muốn một mình lái xe.
Cũng đã đến 5h, Kỷ An Tâm từ tiệm lễ phục đi tới, ánh mắt Lâm Đống liền sáng lên, anh cười khen: “Kỷ Phó tổng, cô đúng là một trong những đại mĩ nhân tôi ít được gặp qua.”
– “Quá khen, anh cũng đẹp trai lắm.” Kỷ An Tâm nhướng mày trả lại anh một lời khen.
Lâm Đống mặc dù có lòng theo đuổi Kỷ An tâm, nhưng Kỷ An Tâm được người trong giới gọi là băng sơn mỹ nhân, cho nên bỏ ra tinh lực cho cô, kiểu phụ nữ chắc chắn không nhận được sự đáp lại, đẹp hơn nữa cũng chỉ khiến người ta thở dài.
Kỷ An Tâm ngồi vào xe Lâm Đống, chạy thẳng tới nơi cử hành buổi tiệc, lần này là một phòng tiệc trong khách sạn cao cấp, người tới dự đều có thân phận bắt phàm.
Hoắc Kỳ Ngang dừng xe ở bãi đỗ xe khách sạn, anh nhìn đồng hồ, đúng 6h, nhưng lúc này anh vẫn chưa muốn đi lên.
Với thân phận của anh, đi lên vào lúc này vô cùng không thích hợp.
Anh yên tĩnh chờ trong bãi đỗ xe.
Kỷ An Tâm cùng Lâm Đống đi vào, nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, cô chào hỏi khắp nơi, đồng thời ánh mắt cũng tìm một người.
May mắn là, người mà cô không hề muốn gặp kia còn chưa có tới.
“Kỷ tổng, đã lâu không gặp, có nhớ tôi không?” Một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi mặt đầy dầu mỡ tiễn tới, nhìn Kỷ An Tâm, ánh mắt phát sáng.
“Ra là Ngô tổng! Vinh hạnh!” Kỷ An Tâm mỉm cười chào hỏi.
“Chậc chậc, Kỷ tổng đúng là phong tình vạn chủng! Tôi gặp qua không ít phụ nữ, không mấy người có được khí chất như cô đâu!”
“Quá khen, anh cũng vô cùng có mị lực!” Trong giọng nói Kỷ An Tâm hiện rõ rằng cô đang làm ra vẻ.
Đám người này bên ngoài nhìn thì hòa khí, nhưng hầu như đều là hư tình giả ý.
ễ Trong thương giới, chỉ có giá trị lợi ích, vài lời trót lưỡi đâu môi cũng không được tính là gì.
Ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn tới một người đàn ông ngoài 60, ông ta là lão tổng một công ty, nhân viên lưu động hàng năm vô cùng nhiều, đối với những công ty môi giới như cô, những công ty có lượng nhân viên lưu động cao như này là một nguồn lợi ích vô cùng to lớn Có điều, Kỷ An Tâm đang suy nghĩ làm thế nào để tiếp cận được với ông ta, cô sợ mình quá chủ động, đối phương lại không thích.
Trong ánh đèn phát sáng, thời gian đã tới 7h từ lúc nào không hay.
Kỷ An Tâm trao đổi với Lâm Đống, cô đứng dựa và cây cột, bộ lễ phục đỏ vô cùng bắt mắt.
Có không ít đàn ông để ý đến cô, còn âm thầm hỏi thăm thân phận.
Kỷ An Tâm cũng nhận được không ít lời chào hỏi từ cánh đàn ông, chính giới cũng có không ít người vừa ý cô.
Nữ cường nhân xuất sắc như cô, đối với cánh đàn ông vô cùng có tính chinh phục.
Dưới cương vị là người tổ chức buổi tiệc này, hơn nữa còn là một người giám đốc trên 40 tuổi, ông ta ở nơi này có địa vị cao quý, lại chủ động mang một ly rượu vang tới chào hỏi nói chuyện phiếm với cô..