Ngày mai là thứ hai, cô không mong lại đụng mặt người kia.
Sáng sớm.
Cô nhóc mặc xong bộ đồng phục nho nhỏ, mái tóc chải mượt, buộc lên hai cái đuôi sam nho nhỏ, tóc dài tới eo khiến cô đáng yêu như một con búp bê vải.
Kỷ An Tâm chuẩn bị đồ xong, xem đồng hò, vội vã dắt tay con: “Nhanh lên, chúng ta sắp muộn rồi.”
Đường đến trường học không quá tắc, Kỷ An Tâm dừng xe lại vội vàng dắt con chạy vào lớp học.
Trong chiếc xe đen nhỏ đậu bên cạnh, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn theo cặp mẹ con đang bước gấp, khóe miệng mỉm cười.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, làm anh đau lòng, nhưng cũng toát lên vẻ dễ thương.
Kỷ An Tâm đưa con gái đi học xong quay lại, thấy bên cạnh xe cô đã có thêm một người đàn ông.
Hoắc Kỳ Ngang đang đứng ở đó, dựa vào xe cô, dưới ánh mặt trời, anh vô cùng ưu nhà mê người.
Có điều giờ phút này, Kỷ An Tâm vội tới công ty, cũng chẳng có tâm tình thưởng thức “Tránh ra.” Kỷ An Tâm nói với anh.
“Chuyện trong buổi tiệc, anh xin lỗi, anh cũng không có ý khác, chỉ là muốn giúp em một chút.” Hoắc Kỳ Ngang chủ động nhắc đến chuyện trong bũa tiệc, anh nắm tay cô, thì thầm bên tai.
Làm anh lưu luyến không thôi.
Kỷ An Tâm cắn răng trừng anh: “Sau này không cần anh giúp tôi như vậy, tôi tự có cách.”
“Anh chỉ muốn cho những người đó biết, có anh ở phía sau em, bọn họ sẽ không thể tủy tiện chiếm tiện nghỉ của em, anh muốn bảo vệ em.” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp nói.
: Kỷ An Tâm cười nhạt nói: “Tôi không cần, coi như bị họ chiếm chút tiện nghi, tôi cũng không cần anh xen vào chuyện của người khác.”
Hô hấp Hoắc Kỳ Ngang hơi gấp, anh đưa tay chạm vào bả vai cô: “An Tâm, anh không muốn người khác đụng vào em.”
Kỷ An Tâm lập tức tránh thoát khỏi tay anh, lạnh lùng nói: “So với bị người khác chạm vào, tôi càng không thích anh chạm, tránh ra.”
Hoắc Kỳ Ngang vì những lời này ủa cô, thân thể lùi về sau một bước, Kỷ An Tâm ngồi vào xe, từ cửa xe, cô nhìn sang, vừa vặn thấy một đôi mắt bi thương.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô lái xe rời đi, anh thở dài một hơi, quả nhiên dù anh có làm gì, cô cũng sẽ không tiếp nhận.
Kỷ An Tâm tới công ty, cấp dưới liền đưa tới đơn hàng mới nhất, Kỷ An Tâm cầm những đơn hàng này lên xem, liền biết nhất định là công lao của Hoắc Kỳ Ngang.
Cô cắn cắn môi, thật không muốn chấp nhận phần ân tình này, nhưng lại không thể không nhận.
Hướng Nguyệt bưng một ly café đi vào: “Kỷ tổng, trong công ty đang lưu truyền một chuyện, em muốn hỏi chị một chút, đây là sự thật sao?”
“Chuyện gì?” Kỷ An Tâm ngước mắt lên hỏi.
“Chị và ngài phó tổng thống quan hệ rất tốt sao?”
Kỷ An Tâm nhíu mày: “Là ai nói?”
“Lễ tân đang đồn ầm lên ấy ạ, hóa ra đại soái ca tới tìm chị hai lần trước lại là phó tổng thống của chúng ta! Bọn em đúng là có mắt không tròng, lại không nhận ra.” Hướng Nguyệt không khỏi kích động đứng lên thật hối hận khi không nhìn lâu thêm một chút.
Kỷ An Tâm còn muốn giấu thân phận của Hoắc Kỳ Ngang, không ngờ lễ tân đã biết trước.
“Không có việc gì thì đừng quan tâm đến những tin đồn này, yên tâm làm việc đi.”
“Nhưng bây giờ toàn bộ phòng làm việc đều đang đồn lên kìa, mọi người đều nói phó tổng thống đang theo đuổi chị.”
Kỷ An Tâm nhướng mày, giọng cũng cao lên: “Không có chuyện này, toàn nói bừa.”
“À! Vậy em đi làm việc đây.” Hướng Nguyệt sợ hết hồn ra ngoài, nếu không có chuyện gì, sao Kỷ tổng lại tức giận như vậy được chứ? Còn phản ứng ác liệt như vậy.
Ngồi trong công ty, đầu Kỷ An Tâm cũng sắp nỗ rồi, cô làm bất kỳ điều gì cũng có thể nhìn thấy đôi mắt cấp dưới dõi theo mình, giống như nhìn động vật trong sách đỏ vậy, chằm chằm.
“Rốt cuộc mấy người đang nhìn cái gì?” Kỷ An Tâm cầm tài liệu, đuổi kịp ánh mắt của hai nhân viên, vặn hỏi.
Hai nhân viên sợ hết hồn, lại cười hì hì, không sợ chết hỏi: “Kỷ tổng, khi nào thì chị trở thành phu nhân phó tổng thống thé!”
Sắc mặt Kỷ An Tâm trầm xuống, nào có cao hứng, chỉ đơn giản là cuồng phong sắp nỗi..