Tự rót cho mình một ly rượu vang, cô đứng bên ban công, ánh mắt không tự chủ được mà rơi về một hướng, cô nhìn về nơi đèn đuốc sáng trưng kia, ánh mắt phức tạp lên mấy phần.
Kỷ An Tâm uống rượu, rõ ràng rượu rất nhẹ, nhưng lại giống như đang đốt cháy trái tim cô.
Những ký ức đau đớn kia đột ngột ùa về, giống như thủy triều xông tới, cô không nhớ đã rơi bao nhiêu nước mắt, mới hoàn toàn chết tâm.
Yêu một người không hề dễ dàng, một nụ cười của anh, một ánh mắt, thanh âm cũng đủ làm cho người khác say mê, muốn hận một người lại phải đi qua con đường ngàn vạn đau thương, hết lần này đến lần khác từ bỏ, mới có thể đạt đến chứ hận này.
Hôm nay, để cô có thể yêu một người khác vạn phần khó khăn, đoạn thời gian còn khổ cực vất vả hơn lúc này, một mình cô cũng có thể vượt qua, liền cảm thấy cả đời này cũng có thể tiếp tục sống một mình như thế.
Kỷ An Tâm híp mí mắt, cô của lúc này, trong bộ đồ ngủ màu đỏ rượu vang, phong tình vạn chủng, cả người tràn ra khí thế ưu nhã mê người.
Cô đã học được cách kiềm chế bản thân, cô mua cho mình túi xách hàng hiệu, xe thể thao, giúp cô hưởng thụ được thành quả của sự thành công.
Kỷ An Tâm nhìn hướng kia, cười lạnh, cô xoay người về phòng.
Sáng sớm, cô nhận được điện thoại của Trầm Duệ, hẹn cô 1 rưỡi chiều nay sẽ tới điểm hẹn.
Đưa con gái tới trường xong, cô còn có thể tranh thủ thời gian buổi sáng trở về công ty xử lý công việc.
Bởi vì hoạt động cho ba và bé chiều nay, buổi sáng Hoắc Kỳ Ngang đã để tài xế đưa cháu tới trường, anh cũng đang xử lý công vụ, chiều nay, anh muốn đến sớm một chút.
Đồng thời, anh cũng mong đợi chiều nay ở sân trường nhìn thấy Kỷ An Tâm, xem cách sinh hoạt của cô và con gái.
1 rưỡi, Kỷ An Tâm và Trầm Duệ đúng hẹn, người trước kẻ sau tới nơi.
Cũng có rất nhiều phụ huynh cùng đến, phụ huynh vào phải cà thẻ, ở phương diện an ninh, nơi này vô cùng nghiêm khắc.
Trầm Duệ và Kỷ An Tâm đến cửa phòng học của Kỷ Hiểu Hiểu, nhìn thấy trẻ con xếp hàng thành một đội, đang nghe cô giáo nói, tiếng hô to đầy non nớt, khiến người ta thấy dễ thương vô củng.
Trong nội tâm Kỷ An Tâm cũng dậy lên chút tự hào, nhìn con gái nghe lời hiểu chuyện, người mẹ như cô cũng có cảm giác thành tựu.
“Tết lắm, chúng ta cùng nhiệt liệt chào mừng ba mẹ nào!” Cô giáo mỉm cười nói cửa phòng học mở ra, phụ huynh lập tức rối rít chay đến bên bọn trẻ.
Trò chơi lần này của bọn trẻ ở sân vận động, ba của các bạn nhỏ đến rất nhiều, bởi vì hôm nay có rất nhiều trò chơi thích hợp cho ba và con cùng chơi, như bỏ bóng vào rổ, chân to chân nhỏ, đồng thời, còn có những trò chơi tinh tế như ba mẹ cùng các bạn nhỏ tự chế đồ chơi, hoạt động hôm nay rất phong phú nhiều màu sắc.
Hoắc Kỳ Ngang chạy tới trường học, tiến vào lớp cháu mình, khi đi ra, anh thấy các bạn nhỏ trong lớp Kỷ Hiểu Hiểu đều không có trong phòng.
Đúng lúc này, có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi trò chơi trên sân thể thao, Tiểu Huy cũng vậy, giờ phút này, thằng bé đang chơi trò đuổi bắt với một bạn nam khác, cô giáo gọi mấy lần cũng không chịu về hàng.
Hoắc Kỳ Ngang đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút trách cứ, anh gọi một câu: “Tiểu Huy.”
Tiểu Huy lúc này mới phát hiện ra cậu đã tới, vội vàng đứng về hàng ngũ, còn làm mặt quỷ với cậu mình.
Hoắc Kỳ Ngang có chút khó chịu lắc đầu, một người đàn ông bên cạnh lập tức rất vinh hạnh đi tới chào hỏi.
“Xin chào ngài phó tổng thống.”
“Xin chào.” Hoắc Kỳ Ngang gật đầu đáp lại.
Những bậc phụ huynh khác khác đều nhìn anh bằng ánh mắt kính trọng, nhưng họ cũng không dám quấy rày, huống chỉ là chủ động trò chuyện, cho dù Hoắc Kỳ Ngang trông khá thân thiện, nhưng khí chất toát ra từ người anh lại khiến người khác không dám tùy tiện tới gần.
Các bé trong lớp lớn cũng bắt đầu xếp hàng đi về phía sân chơi, trước hoạt động ba mẹ và con hôm nay, các bạn nhỏ đã chuẩn bị Chương trình văn nghệ, có bạn thì biểu diễn bịt mắt tìm ba mẹ, bạn thì làm thủ công.
Hoắc Kỳ Ngang bước vào sân chơi, nhìn vào không gian được phân chia theo từng lớp, mắt anh tìm kiếm hình bóng anh muốn thấy nhất trong số rất nhiều phụ huynh.
Cuối cùng, anh cũng nhìn thấy Kỷ An Tâm đang mặc một chiếc áo gió kaki mỏng, dáng người mảnh khảnh và mái tóc dài buông xõa, vẫn khí chất ngời ngời.
Cô đang vỗ tay, cười hò reo vào những người đang tham gia trò chơi bên trong.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nhíu mày, nhìn về phía người đang chơi, thấy cô nhóc Kỷ Hiểu Hiểu đang nắm tay một người đàn ông, vui vẻ giẫm lên đôi giày da của anh ta, hai người chơi rất vui.
Khuôn mặt tuần tú của Hoắc Kỳ Ngang hơi thay đổi, nhìn từ phía sau đã biết đó là ai, là của Tràm Duệ, hóa ra Trầm Duệ đã cùng tham gia Chương trình ba mẹ và con..