“Cô nói những điều này là có ý gì?” Cô vuốt mái tóc dài, toát ra khí chất sang trọng.
Lúc này, Lý Tú Viên thực sự ngạc nhiên về sự thay đổi của Kỷ An Tâm, cô đã có một phong thái hoàn toàn khác so với năm năm trước, cô trở nên xinh đẹp hơn, cô trông cũng rất thành công.
Cũng là mẹ của một đứa trẻ rồi, cô không giống như một người bị đứa trẻ ảnh hưởng mà sống mệt mỏi, kiệt sức.
“Ít nhất cô nên biết rằng Kỳ Ngang vẫn yêu cô.” Có một chút ghen tị trong giọng nói của Lý Tú Viên.
Khuôn mặt Kỷ An Tâm quay nhìn về phía xa xăm, trong mắt cô thoáng qua một tia chua xót, năm năm trước, để cô biết tất cả chuyện này, thì có còn cứu vãn được nữa không “Ngày hôm đó, Kỳ Ngang nhằm tôi là cô rồi ôm tôi, tôi biết cô đứng ngoài cửa đã nhìn thấy, Kỳ Ngang không ngừng gọi tên cô, anh ấy rất đau khổ.”
Kỷ An Tâm quay người ngăn lại: “Cô Lý, chuyện của quá khứ thì để nó qua đi! Tôi không ghét cô, chúc cô sống vui vẻ.”
Sau đó, Kỷ An Tâm muốn rời đi, Lý Tú Viên đuổi theo bóng dáng cô: “Kỷ An Tâm, xin đừng ghét anh ấy.”
“Đó là việc của tôi.” Kỷ An Tâm nói xong, bước trên đôi giày cao gót bảy phân, uyễn chuyển đi về phía xe của mình.
Ánh mắt Lý Tú Viên trở nên ghen tị hơn, Kỷ An Tâm thực sự đã sống với phong thái mà phụ nữ muốn.
Còn cô ta, sau khi sinh con, mới đi làm được hai năm, công việc thì đơn điệu nhàm chán.
Kỷ An Tâm lái xe đến công ty, cô vặn bật nhạc, giọng nói của người dẫn Chương trình vang vọng khắp xe.
“Chúng ta phải học cách buông bỏ và biết ơn những người đã gắn bó trong quá khứ, bởi vì tất cả những thứ trong quá khứ đều dạy chúng ta cách trưởng thành và mạnh mẽ, nếu trong ký ức của bạn có một người thân yêu thì bạn rất thích hợp đề lắng nghe những bài hát sau đây.”
Trong xe của Kỷ An Tâm vang một khúc nhạc buồn vương vắn, giọng hát nữ mang một nét u buồn, lời hát cứa vào lòng người từng câu từng chữ.
Khoé mắt của Kỷ An Tâm lập tức trở nên ướt nhoè, thậm chí còn có ý muốn rơi nước mắt.
Đúng lúc này, chiếc ô tô phía sau thúc giục cô, Kỷ An Tâm nhận ra là đèn xanh, dưới chân giãm mạnh chân ga, hai mắt chớp chớp cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Đúng vậy, hốc mắt của cô vẫn còn rất mờ, cô phải tấp vào lề đường một chút, lúc này cô vô cùng xúc động, nghiêng người qua tay lái, tiếng hát bên tai an ủi, cũng khơi dậy những kỷ niệm trong quá khứ của cô.
Có nỗi buồn là tên của bạn.
Kỷ An Tâm 5 năm nay buộc bản thân phải mạnh mẽ, ép mình sống theo cách mình muốn, buộc mình phải quên đi người đàn ông ấy.
Bây giờ, điều gì đã xảy ra với cô? Sự xuất hiện của Lý Tú Viên, lời nói của cô ta khiến tâm trạng cô đột nhiên có chút sụp đỗ.
Bên ngoài là cảnh phố phường xe cộ tấp nập, trong xe là cô với bộn bề nỗi đau.
Sau khi Kỷ An Tâm bình tĩnh lại, cô tiếp tục lái xe về phía công ty.
Kỷ An Tâm kẻ lại mắt trong xe, không muốn nhân viên nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô.
Ở công ty, cô hy vọng sẽ là người kiên cường mạnh mẽ.
Khi Kỷ An Tâm bước vào thang máy, các nhân viên nữ sẽ tự nguyện để cô đi lên trước, vì văn phòng của cô ở tầng cao nhất và cũng sợ làm phiền cô.
Kỷ An Tâm bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến văn phòng của cô, trên đường đi, tất cả các nhân viên gặp phải đều kính cần gọi cô là Kỷ tổng.
Kỷ An Tâm gật đầu đáp lại, khi cô bước tới cửa văn phòng, trợ lý Hướng Nguyệt của cô lập tức ra đón: “Kỷ tổng, nói cho chị một tin vui, sáng sớm đã có người gửi hoa cho chị rồi.”
Kỷ An Tâm nhíu mày: “Ai mà nhạt nhẽo vậy?”
“Em không biết, không có tên.
Trên tắm thiệp chỉ có một câu, em không hiểu.” Nếu Hướng Nguyệt hiểu thì đã tốt, như vậy, cô sẽ biết được người yêu thầm sếp mình là ai.
Kỷ An Tâm đầy cửa bước vào phòng làm việc, khi nhìn thấy bó lily bao quanh bởi hoa Baby, trái tim cô rung động, cô thích hoa Baby thì chỉ có hai người đàn ông biết.
Một là Trầm Duệ và người còn lại là Hoắc Kỳ Ngang Kỷ An Tâm bước đến trước đoá hoa, nhặt tắm thiệp mỏng trên bông hoa, trong đó viết: “Anh hâm mộ mặt trời vì nó có thể xua đuổi bóng tối.
Anh ghen tị với thời gian vì nó khiến em xa anh quá lâu.”
Không có tên người gửi.
Kỷ An Tâm biết đó là ai, cô thở hắt ra và nói với Hướng Nguyệt: “Mang hoa đi đi! Tôi không cần.”
Hướng Nguyệt cười: “Hoa này đẹp quá! Kỷ tổng, hay là em chọn ra một vài cành cắm vào bình của chị! Đừng lãng phí.”
Kỷ An Tâm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, “Tách những bông hoa ra, cắm vài cành hoa Baby lại giúp tôi! Còn những bông hoa khác, xem xem có ai cần chúng không.”.