Từ vị trí của cô ngồi xuống, bạn bè bên cạnh thì ít đi nhiều, đồng thời cũng bởi vì thời gian của cô đều dành cho công việc cùng con gái, trước đây thì còn liên lạc, hiện tại đều bởi vì bản thân với thời gian mà dần dần xa cách.
Cho nên, bên cạnh cô đều chỉ có cấp dưới, có một trợ thủ vừa có năng lực vừa biết quan tâm, cô thật rất vui vẻ.
Kỷ An Tâm từ cửa tòa cao ốc bước ra, hôm nay cô mặc một bộ vest vừa vặn với áo sơ mỉ màu đen bên trong, khiến cả người cô lúc đó bước đi đều toát ra khí chất phóng khoáng linh hoạt, ung dung tự tin.
Tóc dài xõa sau gáy biến thành giống như món trang sức trang nhã, nhưng môi lại chọn đánh màu đỏ rực, khiến trên người cô tỏa khí chất chín chắn của người phụ nữ.
Hoắc Kỳ Ngang từ lúc cô đi ra, vẫn nhìn xuyên thấu qua cửa số xe ngắm cô, từng hơi thở toát ra từ cô đều giống như một chiếc khóa, khóa chặt lấy tâm hồn anh.
Kỷ An Tâm đang đi về phía trước xe mình, đột nhiên nhìn sang chiếc xe đang dừng bên cạnh, không thể giải thích được, cô nhìn thấy một chuỗi biển số xe thường gặp.
Cô ngắn người ra, nhìn chằm chằm chiếc xe này, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Mà lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đẩy cửa xe ra bước xuống, trong ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô.
“Tan làm chưa?” Giọng anh trầm thấp từ tính, hết sức mê người.
Kỷ An Tâm nhướn mày nhìn anh: “Anh tới nơi này làm cái gì?”
“Chờ em xuống xe.” Hoắc Kỳ Ngang cong môi cười, tỏ vẻ như người đang theo đuổi.
“Chức phó tổng thống này rất rảnh sao?” Kỷ An Tâm nhìn anh chằm chằm hỏi.
“Không hẳn rảnh rỗi, thế nhưng thời gian để chờ em thì có.”
Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười.
Kỷ An Tâm mở cửa xe ngồi vào, mà lúc này, người đàn ông ở chỗ cạnh tài xế kéo ghế phụ ra, nhanh chóng ngồi vào.
Kỷ An Tâm đang chuẩn bị đặt túi xuống, thấy anh ngồi vào, cô lập tức có chút tức giận nói: “Anh có xe đấy.”
“Nhưng anh muốn ngồi xe của em, chúng ta cùng đi tới trường học thôi! Vừa đúng lúc anh cũng muốn đón Tiểu Huy, lại tiện đường.” Hoắc Kỳ Ngang mặt dày nói.
Kỷ An Tâm thật rất muốn cự tuyệt anh, nhưng ngay cả giây nịt an toàn anh đều cài chắc rồi.
“Anh cho rằng như vậy thì có thể lay động tôi sao? Vậy nhất định là anh suy nghĩ quá nhiều rồi đấy.” Kỷ An Tâm nổ máy xe.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô không có quá gay gắt yêu cầu anh xuông xe, đáy mắt anh tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Anh tin tưởng em sẽ hồi tâm chuyển ý mà.”
Trong giọng nói của anh lộ ra sự tự tin.
Kỷ An Tâm thật không biết người nào cho anh tự tin như vậy, cô nhất định là không có.
Lúc Kỷ An Tâm xe chạy ra, ba chiếc xe màu đen có rèm che của Hoắc Kỳ Ngang liền bảo hộ ở ngay phía sau, theo sát không để cho xe khác chen ngang.
Kỷ An Tâm quay đầu nhìn đoàn xe của anh máy lần, đột nhiên nghĩ đến ngồi trên xe là phó tổng thống của đất nước này, cô lái xe thật đúng là có chút áp lực, không thể để cho anh xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang toàn bộ đều nhìn ngắm cô, ngay cả thời gian nháy mắt cũng không có.
Ánh mắt Kỷ An Tâm còn lại là nhìn về phía trước, thế nhưng ánh mắt của người đàn ông này lại cực kì làm phiền cô lái xe.
“Anh nhìn đủ chưa?” Kỷ An Tâm lạnh nhạt hỏi.
“Không có.” Hoắc Kỳ Ngang trực tiếp trả lời.
Kỷ An Tâm đổi biểu cảm khác, lúc đợi đèn xanh đèn đỏ không muốn để cho anh thấy.
Hoắc Kỳ Ngang lại cong khóe miệng lên cười, cả người đều bao trùm một loại ấm áp.
Nam nhân như vậy thật khiến phụ nữ không thể kháng cự lại được, bởi vì trong ánh mắt thâm tình của anh, tất cả đều là thật tình.
Có người phụ nữ nào có thể từ chối được ánh mắt như vậy?
Kỷ An Tâm chỉ là không nhìn, cũng sợ chạm vào những thứ trong mắt anh, cô mắt liền nhìn thẳng về phía trước.
Cuối cùng đến trường học Kỷ An Tâm xuống xe, mà Hoắc Kỳ Ngang cũng xuống xe, cùng cô cùng đi vào trường..