Lúc Kỷ An Tâm đón con gái, anh đứng ở cửa nhìn một hồi, ngắm dáng vẻ Kỷ Hiểu Hiểu vui vẻ, trong ánh mắt của anh cũng dâng lên tình cảm ấm áp, anh thích trẻ con.
Ngay cả đứa cháu nghịch ngợm anh đều có thể thích, tất nhiên đối với bé gái đáng yêu này lại càng thích hơn.
Hoắc Kỳ Ngang đi tới lớp học của cháu, chỉ thấy Tiểu Huy ngồi tại chỗ, vẻ mặt oán giận nói: “Cậu ơi, mỗi ngày cậu đều tới đón cháu trễ như vậy, những bạn học khác đều về rồi, không có ai chơi với cháu cả.”
Hoắc Kỳ Ngang không thể làm gì khác hơn là cười giải thích: “Bởi vì cậu gần đây tương đối bận rộn, lần sau có gắng tới sớm hơn một chút.”
Tiểu Huy đeo cặp sách lên, được anh nắm tay đi ra, lúc này, một giáo viên tuổi còn trẻ suýt chút nữa đụng vào Hoắc Kỳ Ngang, cô ấy lập tức mặt đỏ tới mang tai: “Xin lỗi ngài phó tổng thống.”
“Không sao đâu.” Hoặc Kỳ Ngang nhã nhặn trả lời.
Chỉ còn lại bóng lưng anh, toàn bộ giáo viên nữ của ngôi trường này đều đưa mắt nhìn anh, có thể dạy học trong ngôi trường này, đó thực sự là một điều may mắn!
Bởi vì có thể cùng nói chuyện với phó tổng thống bình dị gần gũi này một câu, hoặc là ngắm nhìn anh.
Hoắc Kỳ Ngang đi ra, Kỷ An Tâm đã đưa con gái rời đi sớm, anh đưa Tiểu Huy ngồi vào trong xe, anh cũng đi vào ngồi.
Lúc xe của anh rời đi, một chiếc xe màu đen có rèm che đối diện cũng phóng ra, trên chỗ cạnh tài xế của người đàn ông đặt một cái camera, hình ảnh vừa rồi của Hoắc Kỳ Ngang ở cùng Kỷ An Tâm, ông ta đều chụp được.
Ông ta là người của Hoắc Minh.
Hoắc Kỳ Ngang còn chưa về tới nhà, mà Hoắc Minh cũng đã nhận ảnh do cấp dưới chụp gửi tới, trong hình, con trai ông vậy mà không để ý đến thân phận phó tổng thống của anh.
Chạy tới tòa cao ốc Kỷ An Tâm làm việc chờ cô, còn ngang nhiên xuất hiện trên đường phó, ngồi vào xe của Kỷ An Tâm.
Nếu mà Hoắc Minh có râu, đều muốn tức giản đến vễnh hết lên, sắc mặt ông ta âm u nhìn những hình này, không nghĩ tới ảnh hưởng của Kỷ An Tâm đối với con trai mình sau năm năm không có biến mắt.
Trong hình Kỷ An Tâm rõ ràng có thể thấy, so với năm năm trước càng thêm chín chắn, đồng thời có thể thấy được ở trong hình này, cô còn có tài lực về kinh tế.
Hoắc Minh đối với điểm này càng thêm lo lắng, Kỷ An Tâm càng có lực hấp dẫn, con trai sẽ càng thích cô.
Tình hình Kỷ An Tâm ông cũng tra ra được, Kỷ An Tâm là phó tổng của một công ty mô giới việc làm được niêm yết, bên cạnh cô có con gái bốn tuổi, nhưng không tra được tình trạng hôn nhân của cô.
Đương nhiên, nếu như cô ở nước ngoài kết hôn, ông ta sẽ không tra được, cô có một đứa con gái, chắc là kết hôn rồi.
Hoắc Minh nhận được tin tức, con trai đón cháu ngoại của ông đang trên đường trở về.
Chuyện này, Hoắc Minh nhát định phải nói chuyện rõ ràng cùng con trai, làm cho anh từ nay về sau phân rõ ranh giới với Kỷ An Tâm.
Càng không cho phép vì cô, mà không biết thân phận hiện tại của mình là gì, anh căn bản không nên xuất hiện trên đường phố chút nào.
Thân phận của anh càng cao, nguy hiểm lại càng lớn, Hoắc Minh chỉ có đứa con trai này, ông ta không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Tiểu Huy xuống xe, liền chạy vào phòng khách, thấy ông ngoại đi ra đón, lập tức cười hi hi chạy tới: “Ông ngoại.”
Hoáắc Minh lập tức cúi người, đem đứa bé ôm vào trong ngực: “Ở trường học vui hay không.”
“Rất vui ạ.”
“Đi phòng của cháu, ông ngoại mua quà cho cháu đấy.” Hoắc Minh nói.
“Thật sao? Cảm ơn ông ngoại ạ.” Tiểu Huy không kịp chờ nữa muốn mau đi nhìn quà của mình.
Hoắc Kỳ Ngang đi tới, thấy Tiểu Huy đã chạy lên lầu hai rất nhanh, anh không khỏi nhìn ba mình nói: “Ba, bình thường không nên mua nhiều quà như vậy, Tiểu Huy còn nhỏ, ba như vậy sẽ làm hư nó.”
Ánh mắt Hoắc Minh có thâm ý khác nhìn anh một cái: “Ba hiện giờ chỉ có một đứa cháu trai, ba không cưng chiều nó thì cưng chiều ai đây! Tiểu Viện cũng không có thời gian cùng nó, ba cũng vậy, con cũng vậy, thì chỉ có thể dùng vật chất đền bù cho nó thôi.”
Nói xong, ánh mắt của ông ta nhìn về phía con trai: “Con tuổi cũng không còn nhỏ, cũng là nên tìm một người bạn gái thật tốt để quen đi, được một thời gian thì mau kết hôn.”
Nét mặt Hoắc Kỳ Ngang không khỏi căng thẳng, nói như vậy chắc chắn lại chọn được người giúp anh rồi, anh trực tiếp cự tuyệt nói: “Con không có hứng thú.”
“Sao không có hứng thú? Chẳng lẽ hứng thú của con vẫn còn ở lại trên người Kỷ An Tâm sao? Con đừng cho là ba không biết hai đứa lại quấn quýt lấy nhau.” Tiếng Hoắc Minh lập tức phẫn nộ.
Hoắc Kỳ Ngang ảo não nhìn về phía ông ta: “Ba cho người theo dõi con sao?”.