Kỷ An Tâm cắn môi, đang chần chừ có nên nói hay không, bởi vì thân phận của Hoắc Kỳ Ngang không phải bình thườn, chuyện anh bị thương, vẫn nên trong quá trình bảo mật.
– Trầm Duệ ngược lại cũng hiểu ra rồi, chỉ cần nhìn thấy cái biểu cảm này của cô là biết: “Được rồi, em không cần nói nữa, anh biết rồi.” Trầm Duệ thở ra một hơi.
“Em xin lỗi!” Kỷ An Tâm xin lỗi.
“Em không cần nói xin lỗi, em có quyền tự mình quyết định bát cứ việc gì, anh không can thiệp được.” Trầm Duệ nói xong, ngồi xuống trước mặt cô: “Anh ta có việc gì không?”
“Không sao!” Kỷ An Tâm đáp một câu ứng phó.
“Ba anh ta không cản em gặp anh ta sao?”
“Là chị gái anh ấy gọi cho em, bảo em đi một chuyền.”
Trầm Duệ thầm nghĩ, vậy có thể Hoắc Kỳ Ngang xảy ra việc lớn, với thân phận của anh ta, xảy ra chuyện như vậy, đều không có gì kỳ lạ, bởi vì bên cạnh anh ta tiềm ẩn vô số nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Trầm Duệ bỗng nhiên lo lắng nắm lấy bàn tay của cô: “An Tâm, anh chỉ có một yêu cầu, anh muốn em và Hiểu Hiểu đều bình an vô sự.”
Kỳ An Tâm ngắn người ra, cảm nhận được sự quan tâm của anh, cô cười: “Anh yên tâm, chúng em sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Anh không ngăn em đi gặp anh ta, mà là, em với anh ta vướng mắc như vậy, cuộc sống của em sẽ mắt trật tự, giống như 5 năm trước, bây giờ, em lại còn có Hiểu Hiểu nữa.”
Sắc mặt Kỷ An Tâm giận dữ vài giây, lời của Trầm Duệ, lẽ nào tưởng rằng cô đã tha thứ cho Hoắc Kỷ Ngang, hay muốn về bên cạnh anh?
“Em không nghĩ sẽ quay lại với anh ấy, tối qua là tình huống đặc biệt.” Kỷ An Tâm rút tay ra: “Em hiểu em đang làm gì.”
“Chỉ cần em hiểu là được, anh cũng sẽ không can thiệp.” Trầm Duệ nói xong đứng dậy: “Anh không làm phiền em nữa, em làm việc đi!”
Kỷ An Tâm nhìn theo bóng của Trầm Duệ, cô có thể cảm nhận được sự lạc lõng của anh.
Cô đưa tay lên xoa đầu, cảm thấy đầu càng đau hơn, hình như có rất nhiều chuyện, đều tuôn ra, làm cho cô cảm thấy mệt mỏi.
Trạng thái làm việc của Kỷ An Tâm cả ngày nay đều không tốt, cô đánh máy sai nhiều, cuối cùng lại phải để Hướng Nguyệt sửa lại.
Trong lúc Kỷ An Tâm đang làm việc thì thấy ba mẹ gọi điện thoại, ba mẹ Kỷ An Tâm đều là nhân viên công vụ làm công ăn lương bình thường trung thực, cuối ăn cùng nhau về hưu, trong thời gian này hai mẹ con họ không thể gặp nhau thường xuyên.
Hiện tại, hai người mắt một khoảng thời gian mới quyết định chuyển đến đây sống với cô.
Tuy con gái bọn họ có tiền nhưng hai người đã quen có người bên trên, vất vả chịu nhịn mãi mới đến lúc về hưu, sinh hoạt cuộc sống vẫn chất phác thật thà như cũ.
Kỷ An Tâm nghe chiều ba mẹ sẽ đến mới thả lỏng, có ba mẹ bên cạnh cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.
“Ba, mẹ, hai người cứ về nhà trước đi, con đón Hiểu Hiểu xong sẽ trở lại.”
Kỷ An Tâm đón con gái xong nhanh chóng trở về nhà, mở cửa ra trên bàn đã bày biện hoa quả, mẹ nấu canh trong phòng bếp tỏa ra mùi thơm nức mũi.
Kỷ An Tâm hít sâu một hơi vô cùng hưởng thụ, nơi có ba mẹ chính là nơi ấm áp nhất.
“Ba, mẹ, con về rồi.” Kỷ An Tâm dắt con gái đi tới.
“Hiểu Hiểu, cháu về rồi à.
Lại đây để bà ngoại ôm một cái.” Mẹ Kỷ – Thạch Anh Hà cười cười ra đón, đã lâu rồi ba chưa gặp cháu ngoại.
“Bà ngoại.” Cô nhóc này nhào vào lòng bà ngoại, gọi ngọt xót.
Cha Kỷ – Kỷ Thu Thành cũng ngồi một bên cười ha ha, trong mắt đều là cưng chiều dành cho cháu ngoại.
Kỷ An Tâm ngồi trên ghế sofa, đói bụng cầm quả đào lên ăn.
“Hiểu Hiểu, con ngồi đây nói chuyện với ông bà ngoại nhé.”
Kỷ An Tâm hơi chóng mặt, ăn vài quả đào rồi nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, hai người giúp con trông Hiểu Hiểu một lát, con đi ngủ một lúc, đến giờ ăn cơm thì gọi con.”
“Đi đi, Hiểu Hiểu cứ để ba mẹ trông.” Thạch Anh Hà nói với con gái, cũng thương cô vất vả, có một đứa con gái dốc hết sức thành công đến mức này họ vừa tự hào vừa đau lòng.
Kỷ An Tâm cuối cùng cũng có thể nằm nghỉ, cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Hoắc Kỷ Ngang bị thương.
Cô nhịn không gọi cho Hoắc Viện, nghĩ chắc anh sẽ ổn thôi..