Cô chớp mắt liên tục vài cái, có phải cô say thật rồi không? Sao cô lại nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang ở đây thế này?
Đây chắc chắn không phải là sự thật, Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại nhận nhầm người qua đường thành Hoắc Kỳ Ngang.
“Em đã uống bao nhiêu vậy?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, tiếp theo một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của Kỷ An Tâm, nhắc cả người cô lên.
Kỷ An Tâm đột nhiên nhận ra mình không phải là đang mơ, người đàn ông này là thật.
“Tại sao lại là anh? Thả tôi ra.” Kỷ An Tâm lập tức theo bản năng phản kháng lại anh.
Kỷ An Tâm thực sự rất chóng mặt, cô vốn dĩ đang đứng, nhưng lúc này cô không thể không ngồi xổm xuống, cô ngồi xổm như thế này ngay trên con đường trước cửa nhà hàng náo nhiệt.
Người đàn ông trong xe nhìn thấy vậy tim không khỏi thắt vậy, anh lập tức đẩy cửa xuống xe đi về phía cô.
Kỷ An Tâm đỡ trán, cố gắng hết sức kìm nén sự khó chịu dâng lên từ dạ dày.
Lúc này, trước mắt cô xuất hiện một đôi giày da, cô lập tức ngẳắng đầu nhìn dọc lên theo đôi giày.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cô nhìn thấy một khuôn mặt đang cúi xuống nhìn cô chăm chú.
Cô chớp mắt liên tục vài cái, có phải cô say thật rồi không? Sao cô lại nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang ở đây thế này?
Đây chắc chắn không phải là sự thật, Kỷ An Tâm cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại nhận nhầm người qua đường thành Hoắc Kỳ Ngang.
“Em đã uống bao nhiêu vậy?” Một giọng nam trầm thấp vang lên, tiếp theo một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo của Kỷ An Tâm, nhắc cả người cô lên.
Kỷ An Tâm đột nhiên nhận ra mình không phải là đang mơ, người đàn ông này là thật.
“Tại sao lại là anh? Thả tôi ra.” Kỷ An Tâm lập tức theo bản năng phản kháng lại anh.
ì “Tôi sẽ đưa sếp của cô về nhà, chúng tôi đi trước! “Hoắc Kỳ Ngang nói với nữ nhân viên.
“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá.
Có ngài đưa chị ấy về nhà thì chúng tôi cũng yên tâm rồi.
Đây là túi xách của Kỷ tổng.
“Nữ nhân viên lập tức đưa túi sang.
Hoắc Kỳ Ngang cầm lấy túi của Kỷ An Tâm, lúc này Kỷ An Tâm nói với nhân viên nữ: “Tiểu San, cô đừng để anh ta đưa tôi về.
Cô bảo Tiểu Giang lái xe sang đây, mọi người đưa tôi về nhà đi.” Kỷ An Tâm có chút yếu ớt, chỉ có thể dựa vào người đàn ông, nhưng giọng điệu của cô lại đầy ý cự tuyệt.
Tiểu San lập tức ngây người, Kỷ tổng có phải uống say rồi không? Người muốn đưa cô về nhà là phó tổng thống đấy! Cô ấy cảm thấy mình phải tạo cơ hội cho họ!
“Kỷ tổng, em cũng uống chút rượu, Tiểu Giang cũng có uống, mặc dù không say, nhưng tụi em không dám đưa chị về đâu, để phó tổng thống đưa chị về đi vậy! Tạm biệt!” Sau đó, Tiểu San vội vàng đi tới xe của Tiểu Giang, mở cửa ngồi vào, xe lập tức rời đỉ.
Kỷ An Tâm không nói nên lời, có điều, cũng không có gì lạ.
Họ không biết quá khứ của cô và người đàn ông trước mặt này, vì vậy họ nghĩ rằng được anh đưa về là một chuyện vô cùng may mắn, hạnh phúc.
Chỉ có trời mới biết, cô không hề muốn được anh đưa về chút nào.
Hơn nữa cô biết rằng tình trạng hiện tại của cô không tốt lắm, rượu đã xâm nhập làm rồi loạn não của cô, cô sắp không còn giữ được tỉnh táo nữa rồi.
“Hoắc Kỳ Ngang, anh mau buông tôi ra, tôi sẽ tự bắt taxi về nhà.” Kỷ An Tâm vẫn không muốn để anh ta đưa cô về.
“Em, cái người phụ nữ này, say như vậy còn dám đi taxi một mình? Em lấy đâu ra cái gan đó vậy hả?” Hoắc Kỳ Ngàn nghe xong liền cảm thấy tức giận, kéo cô đi về phía xe của mình.
Dạ dày Kỷ An Tâm vì tức giận nên càng thêm khó chịu, mấy ngày nay cô không uống rượu, lúc này dạ dày của cô đang ngông ngừng sôi sục cuộn trào, cô còn cảm thấy có chút buồn nôn.
An Kỳ Tâm nghĩ như vậy xong, cô liền muốn đầy anh ra: “Hoắc Kỳ Ngang, anh buông tôi ra, không cần anh quan tâm đến tôi.”
An Kỳ Tâm sợ rằng mình sẽ nôn lên người anh mắt, mà Hoắc Kỳ Ngang thì làm sao có thể hiểu được cô đang buồn nôn cơ chứ, anh còn đột nhiên vươn tay ra ôm chặt cô vào lòng.
“Ua…” Kỷ An Tâm thực sự nôn rồi, hơn nữa còn là nôn không thể ngừng lại được, cô nôn hết lên người anh, mà bản thân cô cũng không may mắn tránh được.
Hoáắc Kỳ Ngang trừng lớn hai mắt, người phụ nữ này sao lại uống say đến mức này cơ chứ? Sau khi Kỷ An Tâm nôn xong cũng cảm thấy nhẹ người hơn, đồng thời, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu ập đến.
Mà vị phó tổng thống đáng thương giờ cả người toàn là vết nôn, dính hết lên cả bộ tây trang và sơ mi cao cấp của anh.
Hoắc Kỳ Ngang không khỏi thở dài, xem ra không thể đưa cô về nhà rồi, chẳng lẽ để cho con gái của cô nhìn thấy một người mẹ say khước như vậy?.