“Cô ấy đi đâu?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.
“Vừa nãy tôi hỏi bảo vệ, họ nói Kỷ tiểu thư gọi xe tới trấn nhỏ ở gần đây.”
“Giúp tôi chuẩn bị xe.” Giọng của Hoắc Kỳ Ngang vang lên ra lệnh.
Lý Thụy vâng, Hoắc Kỳ Ngang thức thời thay một bộ quần áo vận động, đeo mũ che nắng, đeo mắt kính, đeo khẩu trang, trông trang phục của anh như một ngôi sao đi ra ngoài vậy.
Lý Thụy tự mình lái xe, cũng không gọi vệ sĩ theo, đưa Hoắc Kỳ Ngang tới trấn nhỏ gần đó.
Kỷ An Tâm rất ít khi có tâm trạng du ngoạn một mình như vậy, từ sau khi cô sinh con gái 5 năm trước, cuộc sống của cô như hình với bóng với con, giờ khắc này, cô thật sự nhàn nhã thoải mái.
Lúc xuống xe ở lối vào, cô mua một chai nước đi vào trấn nhỏ đầy hoa này.
Mặc dù là lúc thu đông, nhưng phong cảnh chỗ này cũng đẹp vô ngần, gió thu mát mẻ từ khắp nơi thổi tới, trong đoạn đường đá xanh đi giữa một biển hoa, Kỷ An Tâm vô cùng an tâm.
Chỉ một lát, một bóng người cao thẳng bước nhanh tới, ánh | mắt của anh không quan tâm vào cảnh sắc, mà là nhìn xung quanh, tìm kiếm người phụ nữ anh muốn tìm.
Dáng người xinh đẹp của Kỷ An Tâm ở giữa biển hoa, cô cầm điện thoại chụp hình.
Hoắc Kỳ Ngang nhanh chóng tìm được cô trong nhóm người, cô đứng đó, có một vẻ đẹp đặc biệt, một chiếc áo len màu kaki bó sát người, cùng với quần tây màu đen, tóc dài thổi tung sau gáy, tản ra dáng vẻ xinh đẹp gợi cảm của phụ nữ.
Bên cạnh đó có không ít ánh mắt nhìn lên người cô, lộ vẻ tán thưởng.
Kỷ An Tâm đang định tự chụp một bức, cảm thấy ánh sáng không tốt lắm, vừa định chụp một bức ảnh tự sướng, môi cong lên, trong óng kính, cô bày ra dáng vẻ xinh đẹp.
Kỷ An Tâm chụp xong lại thấy có hơi không hài lòng, đúng lúc này đằng sau cô vang lên một tiếng đàn ông: “Cần giúp không?”
Kỷ An Tâm đột nhiên nghe thấy, cô vội quay đầu lại, người đàn ông đằng sau ăn mặc như vậy, cô nhận ra ngay.
“Anh…” Kỷ An Tâm thật sự không ngờ anh cũng tới đây.
“Vừa hay lúc này ra ngoài chút, không thì sau đó chẳng còn thời gian rảnh nữa.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
Kỷ An Tâm đặt điện thoại vào trong túi, thở ra một hơi, một mình đi về phía trước.
Ở đằng sau người đàn ông đuổi theo, sóng vai đi chung với cô.
: Kỷ An Tâm cũng không ngại việc anh đi theo, Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên kéo chai nước trong tay cô, Kỷ An Tâm ngước mắt thì người đàn ông đã uống rồi.
Kỷ An Tâm có hơi bực: “Phó tổng thống là tên trộm à2”
“Nếu anh là tên trộm thì anh sẽ trộm tim em.” Hoắc Kỳ Ngang cầm chai nước, khéo khẩu trang, gương mặt sáng rỡ, lộ ra nét mê người.
Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh mắt trời, ánh sao lấp lánh, khiến người ta mê say.
Kỷ An Tâm tránh mắt đi, lúc này một cô bé cầm giỏ hoa tới, đang đi bán hoa, lại gần bọn họ: “Cô chú ơi, có mua hoa không an”
Cô bạn nhỏ này trông ra là trẻ con nhà nghèo khó, đi ra ngoài bán hoa kiếm tiền.
Kỷ An Tâm cũng có con, đương nhiên vô cùng xót xa cho đứa trẻ này.
Cô đang định nói muốn, lúc này người đàn ông bên cạnh đã trầm giọng nói: “Được, chú lấy hết, bao nhiêu tiền?”
Bé gái cúi người đếm thử: “Chỗ này còn mười bông, lấy của chú bốn mươi đồng ạ.”
Kỷ An Tâm thấy mấy bông hoa này sắp héo rồi, chắc chắn cũng không bán được, mà người đàn ông bên cạnh lấy hai tờ một trăm trong ví tiền ra đưa cho cô bé: “Cô nhóc trả cháu này, không cần thối lại.”
Nói xong Hoắc Kỳ Ngang lấy hoa ra đưa cho người phụ nữ bên cạnh: “Cho em.”
Trong ánh mắt mừng rỡ của bé gái, Kỷ An Tâm không còn làm gì khác hơn ngoài việc ôm hoa ở trong lồng ngực.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn bé gái đang sững ra nhìn họ, cười nói: “Bạn nhỏ, về nhà đi.”
“Cảm ơn cô chú.”
Kỷ An Tâm cầm hoa đi về phía trước, ở sau Hoắc Kỳ Ngang đuổi theo, nhìn dáng vẻ cầm hoa của Kỷ An Tâm, anh hơi cong môi nở nụ cười.
Bất tri bất giác đã đi vào trong một khu rừng trúc, Kỷ An Tâm bước vào, trong rừng an tĩnh, không có người qua lại, bởi vì đây là một con đường cũ trên núi.
Lúc này đã hơn ba giờ rồi, phần lớn du khách đã chuẩn bị rời đi.
Kỷ An Tâm đúng là không để ý giờ giấc, cô thích cảnh trong rừng núi, cảm giác như được quay về nguyên thủy vậy..