“Anh có chuyện gì cứ nói đi! Tôi còn muốn đi mua hoa quả nữa.” Kỷ An Tâm hỏi anh.
Vẻ mặt Hoắc Kỳ Ngang nghiêm túc lại: “An Tâm, có chuyện anh phải nhắc nhở em, gần đây e rằng anh đắc tội với một số người, những người này đều là người có quyền thế, bọn họ muốn nắm giữ tin tức của anh cũng không phải khó khăn.”
Nghe anh nói xong, tinh thần Kỷ An Tâm căng thẳng lần thứ hai.
“Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ tra rõ quá khứ của anh, hơn nữa, bọn họ có vài người từng là tay chân dưới ba anh, bọn họ đối với đời sống tình cảm của anh chắc chắn cũng có nắm sơ qua, em biết anh không sợ bọn họ, thế nhưng em là điểm yếu của anh, ngoài người nhà của anh, em là người anh sợ mắt đi nhất, anh không muốn em gặp nguy hiểm.”
Ử “Vậy anh… anh muốn tôi làm như thế nào?” Kỷ An Tâm nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương, cũng thay anh lo lắng.
Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy cô sợ sãi, anh vội vàng an ủi một câu: “Đừng lo lắng, hiện tại anh bó trí bên cạnh em bốn vệ sĩ, tạm thời bọn họ sẽ bảo vệ em an toàn, thế nhưng nếu như em có thể đưa người nhà cùng Hiểu Hiểu rời khỏi nước là tốt nhất.”
“Mang bọn họ rời đi?” Kỷ An Tâm hơi trợn mắt nhìn, vậy mà nghiêm trọng tới mức này rồi sao?
“Vậy còn anh?” Lúc Kỷ An Tâm đang nói ra câu này, tay cô đã vô thức nắm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông trên chiếc bàn nhỏ.
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn xuống, thấy năm ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt cổ tay mình, khóe miệng của anh cong lên một nụ cười mừng rỡ.
Kỷ An Tâm đang căng thẳng, lại thấy người đàn ông này không có chuyện gì còn đang cười, cô cũng lập tức nhìn xuống mới phát hiện tay của chính mình chẳng biết từ lúc nào căng thẳng nắm lấy cỗ tay anh.
Cô vội vàng rút tay trở về, có chút ngượng ngùng ho nhẹ một câu: “Vậy anh thì sao? Anh muốn cùng bọn họ cứng đối cứng sao?”
Hoắc Kỳ Ngang nghe trong giọng nói của cô, khó giấu được ý quan tâm của mình, đáy lòng anh đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
“Yên tâm, anh tự có tính toán, chỉ cần bọn em an toàn là được.”
Kỷ An Tâm trầm tư suy nghĩ một chút, cô đưa ba mẹ xuất ngoại không thành vấn đề, nhưng là cô dùng lý do gì để đưa ba mẹ đi bây giò, họ không còn cho phép cô dính líu gì đến người đàn ông này nữa.
“Nhất định phải xuất ngoại sao?” Kỷ An Tâm thở dài một hơi.
Hoắc Kỳ Ngang đưa tay tới, muốn cầm tay cô, Kỷ An Tâm không khỏi tránh một cái, Hoắc Kỳ Ngang nắm tay thu lại, anh nghiêm túc nói: “An Tâm, nếu có thể anh thật không muốn mang đến cho bọn em nguy hiểm như vậy, nếu như em không muốn ra nước ngoài, anh có thể sắp xếp cho bọn em tới chỗ an toàn nhất sinh sống một thời gian, đợi tình hình lắng xuống, rồi bọn em trở về được không?”
“Nơi nào?” Kỷ An Tâm nheo mắt hỏi.
“Có một trụ sở quân sự, là nơi chuyên cho người nhà cư trú, an ninh nơi đó là tốt nhất, không người nào ở đâu có thể tổn hại tới bọn em, An Tâm, tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ tốt mọi người.” Hoắc Kỳ Ngang lần này không cho cô né, có chút bá đạo cầm tay cô: “Sáng mai anh bố trí xe tới đón mọi người.”
Kỷ An Tâm trầm tư vài giây, gật đầu, cô cũng không muốn đem nguy hiểm của ba mẹ và Hiểu Hiểu đi đánh cược.
“Được, tôi sẽ khuyên nhủ ba mẹ cùng đi với tôi, ngày mai chúng tôi sẽ thu dọn.”
“Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Hiểu Hiểu rồi, lát nữa anh sẽ cho người ta đưa lên.”
Kỷ An Tâm hơi ngắn ra, anh còn nói chuẩn bị quà sinh nhật trước rồi sao?
“Được, tôi thay Hiểu Hiểu cám ơn anh.” Kỷ An Tâm nói xong, ánh mắt đổ dồn trên khuôn mặt của anh, trên trán Hoắc Kỳ Ngang có dấu vết mệt mỏi.
Xem ra anh gần đây vì đối phó đám người này cũng thường xuyên thức đêm tăng ca! Đáy mắt Kỷ An Tâm hiện lên một chút đau lòng, đồng thời trong nội tâm đột nhiên có một chút kích động, muốn nói cho anh biết về chuyện con gái.
Nhưng cô vẫn nhịn xuống, hiện tại anh đối phó đám người kia đã quá mệt mỏi, nếu như cho anh biết Hiểu Hiểu là con gái của anh, mặc dù tin tức này sẽ không bị tiết lộ, vạn nhát lại không thể đảm bảo nếu như anh biểu hiện ra ngoài, khiến người ta đoán được thân phận của Hiểu Hiểu, người xung quanh anh đều đáng tin được không?
“Được, tôi đi xuống đây.” Kỷ An Tâm nói xong, đẩy cửa bước xuống.
Hoắc Kỳ Ngang không quên dặn một câu: “Ngày mai chuẩn bị xong, khoảng chín giờ xe anh sẽ tới.”
“Ù!” Kỷ An Tâm gật đầu, rồi đóng cửa, cô đi về phía bên cạnh một quầy trái cây.
Lúc cô quay đầu, thấy một đoàn xe ngay ngắn đã rời đi.
Kỷ An Tâm thở ra một hơi, cô cầm điện thoại di động lên sắp xếp một người phụ trách công ty, cho anh ta bắt đầu từ ngày mai tiếp quản công việc của cô, cô cần nghỉ phép một thời gian, cho anh ta trực tiếp liên lạc tổng công ty Kiều Trì.
Cúp máy cú điện thoại này, lòng Kỷ An Tâm nhẹ nhõm không ít, năm năm qua, cô vì công ty, cũng là làm liều sống liều chét, hiện tại cô cũng mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi rồi..