Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Ánh mắt của Hoắc Minh tập trung vào cô gái nhỏ đang ngồi trong lòng anh: “Con về rồi, sao đứa nhỏ này lại đi cùng con?”
Hoắc Kỳ Ngang hỏi ba anh: “Ba thấy chúng con giống nhau không?”
Hoắc Minh không khỏi sửng sốt trước câu hỏi đột ngột của con trai, nghiêm túc nhìn đứa trẻ, ông lớn lên cùng con trai nên ông biết từ nhỏ đến lớn anh trông như thế nào.

Lúc này ông nhìn đường nét trên khuôn mặt của cô bé, trong lòng hơi run lên, sau lời gợi ý của con trai, cô bé này hơi giống với con trai ông khi còn nhỏ.

Hoắc Viện từ cạnh vườn đi ra, nhìn thấy cô bé trong tay em trai, cô cũng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, tại sao em trai lại mang cháu gái nhỏ của cô về?
“Đứa bé này… đứa bé này…” Hoắc Minh sửng sốt không nói ra câu.

Lúc này, Hoắc Viện đi ngang qua, thật sự không thể che giấu được nữa, cô nói với ba mình: “Ba, đứa bé này là cháu nội của ba, con của An Tâm và Kỳ Ngang.”
Hoắc Kỳ Ngang nghe Kỷ An Tâm kể lại, chị gái anh luôn biết sự thật nhưng luôn giúp cô che giấu, giờ anh cũng không trách chị gái mình nữa.

Hoắc Minh sửng sốt, thậm chí có chút sợ hãi, nhìn đứa cháu gái nhỏ nhắn đáng yêu này, ông cảm thấy tự trách và cắn rứt lương tâm, vì khi ông muốn đối phó với Kỷ An Tâm, đã cân nhắc xem có nên ra tay với con gái cô hay không.

Thế nhưng đứa nhỏ này lại là cháu gái duy nhất của ông, khóe mắt Hoắc Minh bỗng nhiên nóng lên, ông cảm thấy vô cùng xấu hỗ.

“Ông có phải là ông nội của cháu không?” Kỷ Hiểu Hiểu tò mò hỏi, giọng nói con nót, thể hiện khát khao tình cảm gia đình.

“Ừ, ông ấy là ông nội của con.” Hoắc Kỳ Ngang hôn lên má con gái và nói với cô bé.

Hoắc Viện cũng rơm rớm nước mắt, cuối cùng cũng nhận đứa cháu gái nhỏ này về rồi, cũng mừng cho em trai, người phụ nữ mà em trai chờ đợi bấy lâu nay đã trở về bên em ấy.

Hoắc Kỳ Ngang nhìn ba mình và hỏi cô bé trong vòng tay: “Con có muốn để ông nội ôm con không?”
Hiểu Hiểu gật đầu: “Có ạ.”
Nói xong, cô bé vươn tay về phía Hoắc Minh, cổ họng của Hoắc Minh nghẹn ngào, ông vươn tay ôm cháu gái vào lòng, lương tâm vô cùng cắn rứt.

Ông không dám mạnh tay, vì sợ làm cháu đau.

Hoắc Viện bước đến bên cạnh Hoắc Kỳ Ngang, nhẹ nhàng vỗ vai anh: “An Tâm không về cùng em sao?”
“Chân của An Tâm bị thương, tạm thời chưa đi đâu được.”
Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.

Hoắc Minh cũng nghe thấy, vét thương lần này của Kỷ An Tâm cũng liên quan đến ông, nếu không phải nuôi một đám thủ hạ độc ác thì sao có thể xảy ra chuyện này?
Lúc này lòng Hoặc Minh hôn loạn, hối hận cũng vô ích, tự trách mình cũng vô dụng, Kỷ An Tâm, người mà lúc đó ông hết sức ngăn cản, đã sinh ra huyết thống cho Hoắc gia ông.

“Đó là lỗi của ba, là lỗi của ba.” Hoắc Minh ôm Kỷ Hiểu Hiểu trong tay, bất giác nước mắt lưng tròng.

Kỷ Hiểu Hiểu nhìn ông lập tức sững sờ, sau đó, hiểu chuyện đưa tay lau khoé mắt ông: “Ông ơi, sao ông lại khóc!”
Hoáắc Viện lập tức đưa tay ra, đón lấy Kỷ Hiểu Hiểu, nói với ba cô: “Ba, mọi chuyện đã qua rồi, đừng tự trách mình, chỉ cần ba đừng phản đối Kỳ Ngang và An Tâm đến với nhau là được.”
Hoắc Minh lắc đầu xua tay: “Kỳ Ngang tự mình quyết định đi!
Ba không có mặt mũi nào đối mặt với các con.”
Bữa cơm là bữa ăn cuối cùng của Hoắc Kỳ Ngang và ba anh trước khi ông vào tù, buổi chiều, anh để Kỷ Hiểu Hiểu đến chơi với cháu trai Tiểu Huy, còn Hoắc Minh đứng bên cạnh ngắm nhìn.

Có thể thấy được sự tự trách mãnh liệt trong mắt ông.

Buổi tối, Hoắc Kỳ Ngang đi tới bên cạnh ba anh, nhẹ nhàng dặn dò: “Sau khi vào đó ba hãy tự chăm sóc bản thân, đừng suy nghĩ nhiều, đợi khi nào ba ra thì tính sau.”
Hoắc Minh nhìn con trai, cười khổ nói: “Nếu không phải có con trai là con, e rằng ba không còn mặt mũi gặp tổ tiên.”
Hoắc Kỳ Ngang nhìn ba mình hối hận, cũng không còn muốn nhắc tới những chuyện trước đây nữa, trong mắt hiện lên tình cảm quan tâm: “Nhất định phải tự chăm sóc tốt bản thân.”
“Sau này đừng đến thăm ba, đừng để ảnh hưởng đến thân phận của con, con sẽ tự lo cho mình, con đấy, tiếp tục làm tốt công việc phó tổng thống của con, sau này, hãy vững vàng hướng tới mục tiêu của chính con và đừng bao giờ quên ý định ban đầu.”
Hoắc Kỳ Ngang nghe lời răn dạy, gật gật đầu: “Con sẽ làm vậy.”
Hoắc Kỳ Ngang ôm Kỷ Hiểu Hiểu trở về, Hoắc Minh đứng ở lối vào đại sảnh, nhìn theo mãi, ông không ngờ, mới được ở với cháu gái một hôm đã phải đợi thêm một năm nữa.

Ông nghĩ mình phải cải tạo tốt, chịu trách nhiệm về những việc trước đây của mình, một năm sau, ông sẽ trở lại làm người, để ông có mặt mũi xuất hiện trước mặt cháu gái một lần nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui