Kỷ An Tâm lập tức ôm cổ anh, nở nụ cười hờn dỗi: “Em còn chưa say tới độ không đi được đâu.
Thả em xuống.”
“Suyt!” Hoắc Kỳ Ngang nhắc cô nhẹ giọng, đừng đánh thức con gái.
Kỷ An Tâm lập tức im lặng, Hoắc Kỳ Ngang ôm cô lên tầng, cũng không đi vào trong phòng ngủ.
Kỷ An Tâm có hơi tỉnh táo, cô nhìn về phía người đàn ông, Hoắc Kỳ Ngang cười thâm thúy: “Đêm nay em rất đẹp.”
Lúc Kỷ An Tâm hơi say, sao có thể cản lại được mị lực từ nụ cười của người đàn ông này, tất nhiên với tư cách là vợ anh, cô sẽ làm thật tốt nghĩa vụ làm vợ.
Sáng hôm sau.
Kỷ An Tâm quay lại phòng ngủ nhìn con gái đang ngủ, còn người đàn ông kia thì nghỉ trong phòng khách.
Sau khi Kỷ An Tâm tỉnh dậy, nhớ ra hôm nay là hai ngày nghỉ, cô lười nhác mặc một cái áo khoác rời giường, sau khi cô tắm rửa xuống tầng, đã nghe thấy tiếng ở dưới tầng.
Có tiếng người ở trong phòng bếp, ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn sang, người đàn ông này đã chuẩn bị bữa sáng rồi.
Trên người anh mặc chiếc áo lông xám cô chọn cho anh, khí chất trơn tru như ngọc, vô cùng thích hợp với anh.
“Sao sớm vậy đã dậy rồi? Không ngủ thêm lát nữa.” Hoắc Kỳ Ngang nói với cô.
Kỷ An Tâm đi tới cạnh anh,, đưa tay ôm lấy eo anh: “Không ngủ được.”
“Hiểu Hiểu tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa.”
Hoắc Kỳ Ngang xoay người ôm cô: “Hai ngày nữa có kế hoạch gì không?”
“Ừm, không biết.”
“Đi du xuân thì thế nào?”
“Được, anh có chỗ nào đẹp để đi à?2” Kỷ An Tâm cười hỏi.
“Có một chỗ thuộc về hai chúng ta, nhớ không?”
Kỷ An Tâm lập tức nhớ tới sườn núi kia, trên đỉnh núi có một đồng cỏ rộng lớn, bây giờ là thời điểm tốt để du xuân.
“Được, nhưng thân phận của anh không gây khó khăn gì chứ.”
“Anh sẽ đưa theo vệ sĩ, không sao đâu.” Hoắc Kỳ Ngang bảo đảm.
Kỷ An Tâm ừ một tiếng: “Bây giờ em sẽ gọi Hiểu Hiểu dậy.”
Kỷ AN Tâm dỗ con rời giường, con bé vừa nghe được ra ngoài chơi, mắt đã sáng lấp lánh, vô cùng mong đợi.
Ăn sáng xong, đi đường hai tiếng đã tới môt thung lũng chưa ai khai phá, từ thung lũng đi lên là có thể tới đỉnh núi, con bé rất ít khi được đi dã ngoại thế này, vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót.
Trông thấy một bông hoa tươi, một con kiến cũng khiến con bé ngồi xuống nhìn ngắm lúc lâu.
Hoắc Kỳ Ngang và Kỷ An Tâm ở phía sau nhìn thấy sự vui vẻ của con cùng nở nụ cười, xem ra sau này nên đưa con ra ngoài nhiều hơn chút.
Kỷ An Tâm và con gái đi trước, Hoắc Kỳ Ngang ở sau phụ trách chụp ảnh, xa hơn chút là vệ sĩ đi lại tự do, không ảnh hưởng tới ba người một nhà.
Sức lực của cô nhóc không thể leo lên được, Hoắc Kỳ Ngang liền bế cả đường đi.
Trong tay cô bé cầm một bó cúc dại, trông thấy cỏ xanh trên đất, hoa cúc dại khắp nơi, cô bé vui vẻ chạy trên bãi cỏ, giống như chú chim nhỏ tự do.
Kỷ An Tâm và Hoắc Kỷ Ngang ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, chỗ này là nơi trước đây họ đã tới.
Kỷ An Tâm còn nhớ, bọn họ cùng nằm trên đồng cỏ này, nhìn mây nghĩ tới tương lai, bây giờ con cũng đang chạy trên đám cỏ rồi, sự ngọt ngào vẫn còn vẫn không thể bày tỏ hét.
“An Tâm, em biết không? Đời này anh có thể bỏ lỡ tất cả nhưng không thể bỏ lỡ em.” Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang thâm tình nhìn sang.
Kỷ An Tâm mím môi nở nụ cười: “Lại nữa, lúc nào định viết một quyền thơ tình cho em.”
Hoắc Kỳ Ngang bật cười: “Đêm nay về anh sẽ viết, viết xong xuất bản đưa cho em.”
“Buồn nôn quá.” Kỷ An Tâm không chịu nồi đẩy anh một cái.
Hoắc Kỳ Ngang cười ôm cô: “Chỉ cần em thích nghe, buồn nôn hơn anh cũng nói được.”
Kỷ An Tâm vừa cảm thấy buồn nôn lại vừa thích nghe, cô cũng thấy mình thật cạn lời.
Cô kéo tay anh bảo: “Thích nghe, sau này cứ nói cho em nghe đi, không cần xuất bản đâu.”
Hoắc Kỳ Ngang khẽ sờ mặt cô: “Được.”.