Cảm xúc của Trang Noãn Noãn có chút hỗn loạn, cô trốn trên ban công trộm hít thở, cô không biết vì sao mình lại nảy sinh ra cảm xúc lớn như vậy ở trước mặt người đàn ông này.
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân tốt nhất vẫn không nên chủ động chọc tức anh, đợi đến lúc sau lưng cô có đoàn luật sư có thể kiện anh thì cô sẽ không còn sợ anh nữa.
Trang Noãn Noãn sau khi hít thở sâu vài lần, cảm xúc của cô cũng bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút muốn rời khỏi nơi này.
Đúng lúc này, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến cầm ly rượu đi tới, đột nhiên nhìn thấy Trang Noãn Noãn đang đứng trước lan can ban công.
*Yo!l Đang trốn ở đây mừng thầm sao? Trang Noãn Noãn cô được đấy! Ra tay cũng nhanh thật, còn làm quen với Kiều Mộ Trạch trước chúng tôi một bước!” Trong giọng nói của Diệp Mạn Ni không che đậy được sự đố kị cùng than phiền.
Lâm Thiến cũng cảm thấy Trang Noãn Noãn quá đáng, cô ta bình tĩnh nói: “Noãn Noãn, cô cũng không thể quá đáng như vậy được! Ăn một mình sao? Muốn một mình trèo cao tới Kiều Mộ Trạch sao?”
Trang Noãn Noãn nghe lời nói hiểu nhầm của họ, dù sao cũng cùng một đoàn, cô giải thích nói: “Không phải, hai cậu hiểu nhầm rồi, tôi tìm anh ta chỉ muốn hỏi rõ một số chuyện, tôi không hề có ý nghĩ khác.”
“Không có? Chẳng lẽ cô không muốn tiếp cận anh ấy? Không muốn làm người phụ nữ của anh ấy sao?” Có đánh chết Diệp Mạn Ni cũng không tin cô.
Trang Noãn Noãn nhíu mày: “Các cậu nói vớ vẫn gì vậy, sao mình có thể có ý nghĩ đấy?”
“Tôi nghĩ những người phụ nữ ở đây, chỉ cần họ chưa kết hôn thì trăm phần trăm đều muốn làm bạn gái của anh ấy, cô cũng đừng phủ nhận nữa, thật giả tạo.” Lâm Thiến hừ một tiếng rồi kéo Diệp Mạn Ni: “Chúng ta đi chỗ khác.”
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Trang Noãn Noãn lại trầm mặc, cô nghĩ đến Lam Sơ Niệm bị bỏ lại liền nhanh chóng bước ra khỏi ban công chuẩn bị đi tìm Lam Sơ Niệm.
Cô nhìn thấy Lam Sơ Niệm đang nói chuyện cùng hai người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, rõ ràng là có quen biết, Trang Noãn Noãn đang muốn đi đến chỗ cô thì đột nhiên cánh tay của một người đàn ông đưa ra chặn cô lại, Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông chắn đường mình.
Cô nhớ tới người mà vừa nãy mình đụng phải, cô không khỏi có chút tội lỗi nhìn anh ta: “Xin lỗi anh, vừa nãy tôi không làm anh bị thương chứ!”
ì Người đàn ông này tên Trương Long, gia đình anh ta làm nghề đầu tư, có khối tài sản kếch xù nhưng nhân phẩm của anh ta lại bình thường, chỉ cần nhìn thấy các cô gái xinh đẹp thì anh ta đều muốn tiếp cận cho đến khi nào chơi chán thì thôi.
Hơn nữa chỉ cần là người phụ nữ mà anh ta nhìn trúng thì cuối cùng đều cũng sẽ rơi vào tay anh ta, anh ta có đủ khả năng để khiến cho những người phụ nữ ấy mắc câu.
“Tiểu thư không cần phải xin lỗi, có thể mời cô uống một ly rượu được không?” Trương Long hất tóc rất tự tin, lớn lên trông cũng ưa nhìn, trong mắt lóe lên tia phóng túng.
Trang Noãn Noãn mới vừa đụng phải anh ta, lúc này cũng ngại từ chối nên cô gật đầu: “Được!”
Trương Long tùy ý lấy một ly rượu đưa cô, hai người chạm ly, Trương Long vừa uống rượu vừa cẩn thận đánh giá Trang Noãn Noãn.
Một năm gần đây anh ta mới từ nước ngoài trở về, cho nên vẫn chưa biết gì về việc nỏi tiếng của Trang Noãn Noãn.
“Xin hỏi quý tính của cô là? Tôi có thể làm quen một chút không?”
Trang Noãn Noãn hiếm khi lộ diện trong những dịp như này nên tính tình vẫn còn đơn thuần, cô thành thật trả lời: “Tôi tên Trang Noãn Noãn.”
“Noãn Noãn, cái tên thật hay, khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy vui vẻ ấm áp.” Trương Long ngay lập tức khen ngợi.
Trang Noãn Noãn cười ngượng ngùng: “Chỉ là một cái tên rất phổ biến.”
Cách đó không xa, Kiều Mộ Trạch cầm ly rượu trong tay dựa vào cạnh một cây cột, ánh mắt anh nhìn về phía Trang Noãn Noãn.
Lúc này, một người bạn bên cạnh đầy vai anh: “Mộ Trạch, con mồi của anh bị Trương Long nhìn trúng rồi, xem ra rất nguy hiểm nha! Trương Long có danh tiếng là sát gái, chỉ cần bị anh ta nhìn trúng thì không có cách nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.”
Trong mắt Kiều Mộ Trạch thoáng qua vẻ lo lắng, mặc dù anh không có nghĩa vụ phải dạy cô gái này làm cách nào để bảo vệ bản thân, nhưng nhìn thấy cô rơi vào tay một kẻ ăn chơi thì anh vẫn có chút thương tiếc.
“Mộ Trạch còn không mau ra tay, anh muốn nhìn cô gái xinh đẹp kia bị tên Trương Long cướp đi mắt hay sao?”
“Tôi không quen cô ấy, không liên quan đến tôi.” Kiều Mộ Trạch nheo mắt, môi mỏng phát ra giọng nói yếu ớt.
“Chậc chậc, anh không ra tay, vậy để tôi! Dù thế nào cũng không thể để Trương Long chà đạp cô gái này!” Người đàn ông nóng nòng nghĩ cách muốn thử, cả người mặc tây phục chuẩn bị đi.
Nhưng khi anh ta vừa chuẩn bị đi, một cánh tay dơ ra cản anh ta lại, nam thanh niên này còn chưa kịp phản ứng lại thì nhìn thấy Kiều Mộ Trạch bên cạnh đã đi về phía Trang Noãn Noãn.
Anh ta không khỏi buồn cười: “Này, Mộ Trạch, rõ ràng là tôi nhìn trúng, anh tranh cái gì vậy?”.