Lam Sơ Niệm thở phào một hơi, sau đó bảo đảm với anh ấy: “Được rồi, sau này em sẽ không múa cột nữa.”
Lam Thiên Hạo nghe xong, sắc mặt liền trở nên tốt hơn, sau đó mới tỉ mỉ tận hưởng lớp make up của cô hôm nay.
Áo da đen ôm sát người, phối với một chiếc váy da, đôi bốt cao, thêm với lớp trang điểm hôm nay trên người của Lam Sơ Niệm phát ra một khí chất cuồng dã.
Giống như một con mèo hoang gợi cảm, khiến cho người ta rất muốn bắt lẫy.
Lam Sơ Niệm mở to đôi mắt, nhìn anh trai đang chăm chăm nhìn mình, trong lòng có chút xấu hỗ, lập tức cúi đầu xuống: “Quần áo hôm nay em mặc cũng không lộ cái gì cả! Lẽ nào em mặc cái này cũng không được sao?”
Lam Thiên Hạo cúi đầu khổ tâm, bản thân anh đang nghĩ gì, cô căn bản là không thể nhìn thấu anh.
Cũng bởi vì sự nghiêm túc của anh, khiến cô hình thành một thói quen, dường như anh cứ nhìn cô một cái, chính là muốn tìm lý do gì đó để giáo huấn cô.
Loại cảm giác này, Lam Thiên Hạo thực sự là bất lực, anh thực sự không muốn giữ một hình tượng anh trai nghiêm khắc trong lòng cô.
“Cũng khá là đẹp.” Lam Thiên Hạo thử dịu dàng một chút.
Lam Sơ Niệm khi nghe anh ấy nói vậy liền cười: “Anh trai, anh nói em mặc đẹp sao? Thật không?”
Lam Thiên Hạo gật đầu: “Không tệ.”
Lam Sơ Niệm thấy anh không trách cô, ngược lại còn khen cô, trong lòng đã nhẹ nhõm hon, lúc này mới chú ý đến cảnh đẹp bên ngoài, mặt biển bình lặng phía xa, giường như đang phảng phất ngoài cửa sổ.
“Woa! Đẹp quá! Anh ơi, đêm hôm nay chúng ta có thể ở đây tận hưởng cảnh đêm được không?” Lam Sơ Niệm hiện tại rất muốn ở lại đây.
“Đương nhiên là có thể, ở đây có hai phòng, em cứ tùy ý chọn một phòng đi.” Hôm nay Lam Thiên Hạo chính là đến trải nghiệm khách sạn của bạn thân.
“Em chọn phòng khách.” Lam Sơ Niệm cười hi hi đi vào phòng của cô.
Lam Thiên Hạo ngồi trên sofa, ánh mắt có thể hiện một chút phức tạp.
Trong phòng của Kiều Mộ Trạch, anh đã rời đi rồi, Trang Noãn Noãn nằm một lúc, toàn thân cũng tỉnh táo lên rất nhiều, cô ngồi dậy, ngồi nhìn bàn chân bị băng bó, bây giờ cô thực sự không thể động đậy lung tung, vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi, vì cô đi bộ nên mới dẫn đến việc vết thương chảy máu không ngừng.
Cô đưa mắt nhìn cách bài trí của toàn bộ căn phòng sang trọng, rất có phong cách, lại còn lộ ra khí chất nam tính, màu tối chủ đạo, tạo cho người ta vẻ lạnh lùng cứng rắn.
Đây là phòng của khách sạn sao? Sao nhìn có vẻ không giống nhỉ? Nó giống như phòng tư nhân của một người đàn ông.
Cô thực sự đoán đúng rồi, khách sạn của Kiều Mộ Trạch, bất kể là khách sạn nào trên toàn cầu, đều có một phòng tư thuộc về anh, không được người ngoài sử dụng.
Lúc này, trong một phòng nghỉ ở hậu đài, Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến ngồi với nhau, thẫn thờ, Diệp Mạn Ni khoanh tay, đi qua đi lại, đang nghĩ xem bây giờ Trang Noãn Noãn ở đâu, nhận được đãi ngộ như thế nào?
Còn Lâm Thiến thì chống cằm, trong đầu toàn là hình bóng của Lam Thiên Hạo ban nãy, khi anh bước vào phòng, tim cô ta sắp nhảy ra ngoài rồi.
Lam Thiên Hạo là kiểu ít thấy, một ánh mắt cũng cho người ta cảm giác ấm áp, trên người anh có một khí chát rất hoàn hảo, anh thuộc kiểu đàn ông không những đẹp trai mà còn tỉnh té.
Lâm Thiến sắp mê chết anh rồi.
“Sơ Niệm khi nào xuống đây vậy?” Lâm Thiến tò mò hỏi.
“Mình còn đang nghĩ lúc này Trang Noãn Noãn đang trốn ở đây? Cô ta cố ý không đem điện thoại! Chính là không muốn chúng ta làm phiền đây mà.” Diệp Mạn Ni tức giận nói.
Nhưng mà, chuyện lúc nãy xảy ra quá nhanh, Trang Noãn Noãn làm gì có thời gian đi lấy điện thoại?
Nhưng mà Diệp Mạn Ni chính là muốn trách lên người cô.
Chu Đào đi vào, anh rất bất lực, vẫn may lần này không có chuyện gì, hơn nữa mọi người nhìn thấy tận tay Kiều Mộ Trạch bế Trang Noãn Noãn, cũng sẽ tự biết.
Lúc này Kiều Mộ Trạch đã về vị trí của mình, xem biểu diễn trên sân khấu, nhưng tâm tư của anh, lại ở trên người cô gái nằm trong phòng.
Anh nghĩ một lúc, vẫy tay về phía người trợ lí khác của mình là Dương Lệ, giao cho cô ấy về phòng của mình chăm sóc Trang Noãn Noãn..