Vì vậy, không biết từ năm nào, sức hút của cô đối với anh đã trở nên khác lạ.
Ánh mắt khi anh nhìn cô cũng dần thay đổi.
Từ trước đến nay, anh đều kìm nén tình cảm của mình dành cho cô, giống như đêm nay, anh thực sự ghen tị, sợ hãi, lo lắng rằng cô sẽ yêu một người đàn ông trước.
Nếu vậy, anh chỉ có thể chúc phúc cho cô với tư cách anh trai, nhưng anh không muốn vậy.
“Anh đưa em về phòng ngủ nhé.” Lam Thiên Hạo trầm giọng nói, như là đang hỏi ý kiến của cô.
Lúc này Lam Sơ Niệm đã ngủ rất say, Lam Thiên Hạo cho rằng cô đã thực sự đồng ý, anh cúi xuống, đặt tay dưới nách và đầu gối của cô rồi bề ngửa cô.
Lam Sơ Niệm đang trong giấc ngủ, có vẻ rất sợ ngã nên nhanh chóng vươn tay ôm cổ anh theo bản năng, như thể cô biết anh đang ôm cô, điều đó khiến cô cảm thấy an toàn.
Lam Thiên Hạo cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Sơ Niệm ở gần trước mắt anh, nhàn nhạt toát ra vẻ nữ tính.
Lam Thiên Hạo thở phào, bê cô đi về phía phòng cô.
Kiểm soát tất cả những suy nghĩ trong lòng, vào lúc này, chỉ đơn giản là một phép thử.
Lam Thiên Hạo nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, Lam Sơ Niệm choàng tay qua cổ anh, nhưng không buông ra, để không đánh thức cô, Lam Thiên Hạo lập tức nghe lời mà cúi xuống, trong khoảnh khắc, anh và đôi môi đỏ mọng của cô, chỉ còn cách một ngón tay nữa thôi.
Anh thở gấp, cô gái nhỏ này có biết mình đang làm gì không?
“Sơ Niệm, buông ra.” Lam Thiên Hạo duỗi tay tách hai tay cô ra, đặt ở bên người, vén chăn đắp lên người cho cô.
Cho dù vừa rồi thực sự muốn làm gì đó, nhưng vào lúc này, anh đã hoàn toàn trấn áp được.
Anh không thể, cũng không được, anh không muốn cô phát hiện ra tâm tư của mình, lỡ như cô không thể chấp nhận thì sao?
Tất cả những cảm xúc này, Lam Thiên Hạo chỉ có thể kìm nén, cho dù bây giờ, ngay cả ba mẹ anh thỉnh thoảng cũng đề cập đến việc yêu cầu anh đưa bạn gái về nhà, anh cũng mơ hồ đồng ý, bởi vì anh không muốn tìm một người nào khác, bởi vì người xon gái anh thích, ngay ở trước mặt.
Nhưng anh không thể thể hiện ra suy nghĩ của mình, anh chỉ có thể giấu thật sâu, không ai biết được.
Lam Thiên Hạo đẩy cửa đi ra, cảm thấy cổ họng khô khốc, anh vội uống một cốc nước lạnh, nhắm mát lại thở dài.
Sáng sớm, Lam Sơ Niệm đỡ cái đầu choáng váng ngồi dậy, cô có chút ảo não nhìn quanh, dường như trí nhớ cuối cùng là cô đang ở trên sofa ở phòng khách! Sao cô lại ngủ trong phòng rồi?
Không cần nghĩ là anh cả ôm cô về phòng ngủ! Khuôn mặt Lam Sơ Niệm hơi ửng hồng, có chút xấu hỏ.
Chết tiệt, lần sau tuyệt đối không thể uống như vậy.
Đêm qua lúc Lam Sơ Niệm đang ngủ, điện thoại của cô bị Lam Thiên Hạo tắt âm thanh, lúc này cô cầm điện thoại xem thời gian lại thấy trên đó có hai cuộc gọi nhỡ.
Cô mở ra, là Lâm Thiến, hai cuộc gọi đều là cô ta.
Cô không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Lâm Thiến có việc gì gấp cần tìm cô sao?
Lam Sơ Niệm nhanh tay mỏ ra, bây giờ mới tám giờ sáng.
Bên kia Lâm Thiến nghe máy: “Alo Sơ Niệm!”
“A Thiến, tối qua cậu gọi cho mình đúng không? Có chuyện gì gấp không?” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.
Lâm Thiến bên kia đích thực có chút buồn bực, bắt quá đó là chuyện của tối qua, bởi vì cô ta muốn qua đây, lại phát hiện điện thoại của Lam Sơ Niệm không ai nghe máy.
“Tại sao hôm qua cậu không nghe điện thoại của mình?”
“Xin lỗi nha! Hôm qua mình ngủ mật, anh cả mình tắt âm thanh điện thoại.”
“À! Vậy sao? Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi xem cậu ngủ chưa!” Lâm Thiến cũng không muốn thể hiện ra sự thất vọng.
“Ngại quá, tối hôm qua mình thật sự mệt chết được.”
“Không sao, khi nào cậu quay lại? Có muốn cùng ăn sáng không?”
“Mình cũng không biết.
Có thể mình sẽ cùng anh cả ăn.”
“Được rồi! Vậy lúc cậu ăn sáng có thể gọi cho mình không?”
“Được! Mình dậy trước đã.”.