Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


“Xem ra, cô ta cũng không biết gì cả.” Người đàn ông đầu dây bên kia thở phào, rất nhanh cắn răng nói: “Chuyện của bốn năm trước, tuyệt đối không được để bát cứ ai biết, cô ta muốn kiện, hãy để cô ta kiện Kiều Mộ Trạch.”
“Tôi hy vọng tốt nhát cô ta đừng khởi kiện lại nữa, bất lợi cho chúng ta, nếu Kiều Mộ Trạch bị cô ta làm phiền, nói không chừng cũng sẽ truy tra chuyện năm đó.”
“Cậu cảm thấy nên làm sao mới tốt?”
“Thái độ vừa rồi của Trang Noãn Noãn vô cùng kiên định, xem ra, chỉ cần cô ta còn một hơi thở, cô ta nhất định sẽ điều tra chuyện của ba mẹ cô ta.”
*Ý của cậu là, đoạt lấy hơi thở cuối cùng của cô ta, để chuyện này mãi mãi không cách nào biết được.”
“Tôi chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi.” Trương Thăng cười gượng, anh ta cũng không dám làm chủ.

“Lý Đạt trở về rồi, hai người liên lạc đi, chú ý mật thiết đến chuyện này, tuyệt đối không được cho Trang Noãn Noãn lật lại vụ án.”
“Vâng, Kiều phó tổng.” Trương Thăng nói xong cúp điện thoại.

Trang Noãn Noãn cũng không may mắn lắm, người đầu tiên tìm được lại là anh ta, còn anh ta cũng bởi vì mấy năm gần đây thăng chức rất nhanh, đã trở thành luật sư lớn nỗi tiếng hiếm thấy trong nước, vì vậy, Trang Noãn Noãn tìm được danh tiếng của anh ta ở trên mạng nên mới có thể tới.

Lúc này, Trang Noãn Noãn ngồi trong xe công ty cấp cho cô, cảm giác có chút tuyệt vọng, lẽ nào trên thế giới này lại thật sự không có một ai có thể giúp cô sao?
Cô biết ba mẹ sẽ không tự sát, bọn họ yêu thương nhau như vậy, cũng tràn đầy nhiệt tình với cuộc sống, lúc đó cô vừa mới lớn khôn trưởng thành, sao bọn họ nỡ rời xa cô?
W Mặt Trang Noãn Noãn ngắn lệ, cô hít một hơi thật sâu, cô vân có thể đi gặp máy luật sư khác, cô vẫn còn cơ hội.

Cô bảo tài xế đưa cô đi, gặp liên tiếp ba người, đều không dám nhận vụ án trong tay cô, hơn nữa, cô cũng không có nhiều chứng cứ hơn, có một luật sư đồng cảm với cô, đồng thời chỉ ra một con đường, bảo cô cố tìm một vài chứng cứ có lợi, rồi lại đến tìm bọn họ khởi tố, yêu cầu cảnh sát lật lại vụ án.

Sau khi Trang Noãn Noãn đi ra, cô mới có chút phương hướng, xem ra, cô thật sự phải tìm được chứng cứ tốt hơn, chứng minh ba mẹ cô không phải thật sự tự sát.

Nhưng, tìm từ đâu? Khách sạn ba mẹ gặp chuyện.

Đó là một khách sạn ở nước ngoài dưới danh nghĩa của tập đoàn Kiều thị, bây giờ, khách sạn đó có còn hoạt động không, cô cũng không rõ.

Nhưng cô nhát thiết phải tiếp tục điều tra, cô thử lên mạng tra, lấy thân phận khách du lịch đi đặt phòng khách sạn đó, điều khiến cô vui mừng là, khách sạn đó vẫn đang hoạt động, mặc dù đã từng xảy ra chuyện, nhưng khách sạn cũng che giấu bí mật, sẽ không công khai ra ngoài.

Trang Noãn Noãn quyết định đi xem thử, cho dù là kết quả gì, cô cũng phải tiếp cận gần hơn chân tướng.

Trang Noãn Noãn cũng dự định một mình đến, cô lên mạng đặt xong vé máy bay, phòng khách sạn ở chính là khách sạn đi.

Cô dự định ba ngày sau xuất phát, về đến nhà, cô cũng không nói với bà ngoại, bà ngoại cô tuổi đã cao, không thể để bà quá lo lắng.

Trước tiên cô nói là đi học, bà ngoại cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ bảo cô đi lại chú ý an toàn, có tỗổ chức công ty bà cũng yên tâm.

Trước khi Trang Noãn Noãn ra nước ngoài, cô đã mua hết một vài đồ dùng cần thiết trong nhà cho bà ngoại, cũng gọi điện cho Chu Đào, sắp tới cô muốn đi giải tỏa cho khuây khỏa, nếu có chuyện gì có thể bảo anh mời trợ lý đến giúp đỡ chăm sóc bà ngoại.

Chu Đào có chút lo lắng cô đi một mình, hy vọng có thể cử hai trợ lý đi cùng cô nhưng bị Trang Noãn Noãn từ chối.

Lần này cô chỉ muốn đi một mình.

Sau khi Trang Noãn Noãn lấy vé, cô liền ngồi ở một góc của sân bay, cô đặt vé khoang hạng nhất, cô chọn một chiếc áo hoodie, đeo khẩu trang và đội mũ che nắng, đeo một chiếc kính râm màu bạc, cực kỳ khiêm tốn.

Tập đoàn Kiều thị, Kiều Mộ Trạch vừa tan họp đi ra, Dương Lệ – trợ lý của anh liền gõ cửa vào.

“Kiều tổng, anh có thể đến sân bay rồi, máy bay riêng của anh có thể cất cánh sau một tiếng.”
“Được!” Kiều Mộ Trạch khẽ trả lời một câu.

“Hành lý của anh đã đưa lên máy bay rồi, xe đang đợi ở bên ngoài sảnh.”
Kiều Mộ Trạch cầm máy bản tài liệu, bước tới trước két sắt của anh mở ra rồi để vào trong.

Anh xoay người nói với Dương Lệ: “Nếu có người tìm tôi, đừng nói nước tôi đi.”
“Tôi hiểu.” Dương Lệ gật đầu.

Kiều Mộ Trạch chỉnh lại vest, cầm điện thoại trên bàn bước ra khỏi cửa.

Sân bay, máy bay của Trang Noãn Noãn đã xong chuẩn bị trước khi cất cánh.

Lúc này, cô ngồi trước cửa số, chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, suy nghĩ của cô trở về lúc trước, cảnh tượng cô cùng ba mẹ ra nước ngoài, cô ngồi ở giữa bọn họ, cảm giác là người hạnh phúc nhát trên đời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui