Anh đi tới cửa, đưa tay liền mở, quả nhiên, đứng trước cửa là một cô gái đã thu dọn vali hành lý.
Trang Noãn Noãn chớp mắt: “Xin lỗi, làm phiền anh rồi, đối diện phòng tôi có hai người đàn ông ở, tôi lo lắng bọn họ chính là đám paparazi, vì vậy…”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông liền nghiêng người: “Vào đi!”
Trang Noãn Noãn cắn môi, kéo vali của mình bước vào.
Kiều Mộ Trạch chỉ về phía phòng cho khách: “Phòng của cô ở bên đó.”
Trang Noãn Noãn kéo vali vào, cô đi ra, nói với người đàn ông đang chống cằm suy nghĩ trên ghế sofa: “Có thể tôi phải làm phiền anh vài ngày, tôi sẽ tiếp tục trả tiền phòng.”
Kiều Mộ Trạch ngước mắt nhìn: “Cô muốn ở mấy ngày?”
Trang Noãn Noãn cũng có chút mờ mịt, cô lắc đầu: “Vẫn không rõ.~”
Cô chỉ muốn ở chỗ này thêm mấy ngày.
Kiều Mộ Trạch nói với cô: “Lại đây, tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô.
Trang Noãn Noãn im lặng ngồi xuống đối diện anh.
Kiều Mộ Trạch hỏi thẳng: “Trong nhà cô, còn có tài liệu làm việc trước đây của ba cô không?”
Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc ngắng đầu: “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Cô vẫn đang nghỉ ngờ tôi?” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch thoáng lên một tia cười lạnh.
Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông này, cô không biết anh có đáng để tin tưởng hay không?
“Bỏ đi.” Kiều Mộ Trạch nhận ra mình thật sự rảnh rỗi, không có việc gì lại chạy tới giúp cô tìm kiếm chân tướng gì chứ?
“Còn có… còn có một ít, nhưng bị bà ngoại tôi thu lại rồi, tôi không động vào, cũng xem không hiểu.” Trang Noãn Noãn cũng không biết tại sao lại đột nhiên trong vài giây lựa chọn tin tưởng anh.
Kiều Mộ Trạch thấy cô cuối cùng cũng chịu nói, sự lười biếng trong ánh mắt anh lập tức trở nên nghiêm túc vài phần.
“Đợi lần này sau khi về nước, cho tôi xem thử.”
“Anh thật sự đang giúp tôi?” Trang Noãn Noãn hỏi xác thực một câu, cô chỉ muốn tìm được một chút cảm giác an toàn.
“Tại sao?” Cô lại bổ sung thêm một câu.
Kiều Mộ Trạch nhìn ánh mắt trong veo lại tràn đầy lo lắng của cô, anh cũng không muốn giấu cô: “Lúc tôi còn nhỏ, cũng từng tiếp xúc với ba cô.
Trong mắt tôi, ông ấy có thân phận là trưởng bối, tôi gọi ông ấy một tiếng chú Trang.”
Trang Noãn Noãn hơi trố mắt, không dám tin anh từng gặp ba mình? Còn từng tiếp xúc?
“Thật sao?”
“Tôi biết, ba cô là một người tốt, hơn nữa, tôi tin ông ấy sẽ không tự sát, lại càng không dẫn theo mẹ cô tự sát, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân khác.”
Kiều Mộ Trạch không nói thêm nhiều nữa về việc Trang Nghiêm Minh ở trước mặt anh, không ngừng tự hào nhắc đến cô con gái tài giỏi hơn người trên phương diện âm nhạc của mình, nhưng trong giọng nói của anh đã nói rõ, anh tôn kính Trang Nghiêm Minh.
Trang Noãn Noãn tin tưởng lời anh một cách kỳ lạ, bao lâu như vậy, cô vẫn luôn coi công ty của anh là hung thủ hại chết ba mẹ, thậm chí coi anh là đối tượng khởi tó.
Nhưng lúc này, người đàn ông này lại đang giúp cô cùng tìm kiếm chân tướng việc ba mẹ cô ra đi.
Trang Noãn Noãn cắn môi, tưởng tượng ba năm nay, những hận ý mãnh liệt cô nảy sinh với anh, cô cảm thấy thật có lỗi.
“Xin lỗi, tôi vẫn luôn hiểu lầm anh.” Trang Noãn Noãn ngước mắt, xin lỗi anh.
Kiều Mộ Trạch cũng không ngờ cô sẽ xin lỗi, anh không cho là đúng nhếch môi mỏng lên: “Cô không cần xin lỗi tôi, cái chết của ba mẹ cô, cho dù không phải tôi gây ra, cũng nhất định có liên quan đến dự án công ty tôi.”
Trang Noãn Noãn ở trong phòng của Kiều Mộ Trạch, dù sao họ cũng là hai người xa lạ nên vẫn còn có chút ngại ngùng, Trang Noãn Noãn nằm ở trong phòng khách, nếu như không phải vì uống nước hay gì đó thì cô sẽ không ra ngoài.
Nằm ở phòng khách sạn nơi ba mẹ cô xảy ra chuyện, cách ngày xảy ra đã sắp được bốn năm, muốn điều tra cái gì cũng đều không biết điều tra từ đâu, cộng thêm việc cô ở đây cũng không có quan hệ, bây giờ cô đặt hết hi vọng lên người Kiều Mộ Trạch.
Hi vọng anh có thể điều tra ra được cái gì đó từ trong khách sạn, bất kể là ai thì cô cũng chỉ muốn tìm hiểu sự thật về cái chết của ba mẹ cô..