Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi


Còn có người đứng sau tất cả những chuyện này, nhưng người này là ai đây? Là người của công ty anh sao?
Đáy mắt Kiều Mộ Trạch xẹt qua tia sắc bén, anh sẽ không để vợ chồng Trang Nghiêm Minh chết một cách oan uổng, trong này chắc hẳn có dính dáng không ít đến lợi ích.

Những chuyện liên quan đến lợi ích công ty, anh không thể không điều tra.

Kiều Mộ Trạch lần này ra ngoài không đem theo thủ hạ cũng không dẫn theo trợ lý, lúc này đứng ở cửa bệnh viện, vết thương cuốn băng gạc này của anh hiển nhiên là không tiện lái xe.

“Biết lái xe không?” Kiều Mộ Trạch hỏi cô gái bên cạnh.

Trang Noãn Noãn suy nghĩ xong gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Kiều Mộ Trạch nheo mắt không hiểu ý của cô: “Rốt cuộc là biết lái hay không biết lái?”
“Tôi… từ sau khi tôi có bằng lái xe thì chưa đụng vào xe lần nào!” Trang Noãn Noãn bất lực nói, năm đó Lam Sơ Niệm muốn đi học bằng lái xe nên kéo cô đi cùng, cũng đỗ rồi nhưng hai năm cô chưa đụng đến xe, bản thân cô cũng đã gần như quên hết tật cả.

“Bỏ đi!” Kiều Mộ Trạch không trông cậy được gì ở cô, lấy điện thoại di động ra gọi cho quản lý khách sạn, bảo ông qua bệnh viện một chuyền.

Khách sạn cách nơi này cũng không xa, quản lý lập tức dẫn theo bốn thủ hạ đến, nhìn thấy cánh tay bị thương của Kiều Mộ Trạch ông quan tâm hỏi về nguồn gốc của vết thương, Kiều Mộ Trạch chỉ bình tĩnh đáp lại: “Gặp phải người điên thôi.”
Quản lý vội vàng mời bọn họ lên xe đưa họ quay trở lại khách sạn, ở trên xe ánh mắt Trang Noãn Noãn không ngừng nhìn vết thương trên cánh tay anh, có chút sợ hãi, nếu như anh không đến thì cô phải làm sao?
Nếu như trên tay hai người đàn ông đó không phải là dao mà là súng thì sẽ thế nào? Nếu như người đàn ông này bị thương hoặc là xảy ra chuyện gì đấy thì phải làm sao?
Từ sau khi ba mẹ cô qua đời, cô đã thiếu đi cảm giác an toàn, hơn nữa còn là ở nước ngoài, cô càng phải thận trọng hơn ko dám lơ là cảnh giác.

Dáng vẻ tao nhã của Kiều Mộ Trạch ngồi ngay cạnh, khuỷu tay không bị thương tựa lên cửa sổ chìm vào suy nghĩ.

Sương mù bên ngoài cửa đã tan, mặt trời ló lên từ trong đám mây, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt tuần tú của anh, dung mạo hoàn mỹ của anh giống như một kiệt tác của thượng đế, chiếc cằm cong mê người quyến rũ cùng chiếc áo sơ mi sẫm màu.

Trang Noãn Noãn bên cạnh không khỏi ngây người mất vài giây, ở đây cô đã từng gặp rất nhiều người đàn ông đẹp trai, nhưng để bàn về giá trị nhan sắc thì không ai so sánh được với anh.

Chẳng trách mà ngay cả tạp chí cũng không ngót lời khen ngợi ngoại hình của anh, miêu tả một cách say mê.

Đại khái là khí chát trầm ổn trên người anh khiến người ta khó lòng đoán đượ!
c Kiều Mộ Trạch quay trở về suy nghĩ thực tại, anh cảm thấy cô gái bên cạnh đang nhìn mình, anh chớp hàng mi dài rồi quay lại nhìn.

Trang Noãn Noãn đang nhìn chăm chú thì đột nhiên đụng phải một đôi mắt sâu như đại dương, cô lập tức hoảng sợ né tránh, cụp mắt xuống trong mang tai tràn ngập tiếng tim đập thình thịch.

Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô, Kiều Mộ Trạch giật giật khoé mang theo ý cười.

Đến khách sạn, quản lý đích thân hộ tống bọn họ về phòng, Kiều Mộ Trạch bảo ông ta mang bữa trưa đến.

Trang Noãn Noãn thấy anh ngồi trên sofa, cô đưa tay ân cần rót cho anh một cốc nước, Kiều Mộ Trạch nhận lấy uống vài ngụm, Trang Noãn Noãn cũng không rời đi cứ như vậy nhìn anh.

Dường như trong lòng cô tự trách chính mình, chỉ khi làm trâu làm ngựa cho anh thì mới có thể bớt đi sự tự trách ấy.

“Cô nghỉ ngơi đi! Bữa trưa đến tôi sẽ gọi cô.” Kiều Mộ Trạch ngắng đầu nhìn cô nói.

“Tôi không mệt, anh có gì cần tôi làm cho anh không?” Đôi mắt ôn nhu của Trang Noãn Noãn cùng với dáng vẻ nhỏ nhẹ, giống như chỉ cần bảo cô làm cái gì thì cô cũng đều nguyện ý làm vậy.

Đối với một người đàn ông mà nói, khi đối diện với một cô gái cam tâm tình nguyện như này sẽ nảy sinh ra một số ý nghĩ không tốt, Kiều Mộ Trạch cũng vậy.

Bởi vì anh cũng là một người đàn ông bình thường, mà trông cô gái này cũng được tính là ngon miệng.

Có điều, anh rốt cuộc cũng không phải người đàn ông bình thường kiểu đó, không kiềm chế được.

“Không cần đâu, tôi muốn yên tĩnh một chút, cô về phòng đi!”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh Trang Noãn Noãn gật đầu, không làm phiền anh nữa.

Trở về phòng, Trang Noãn Noãn thở dài tự trách, cô lấy từ trong túi ra bức ảnh của ba mẹ, nhìn nụ cười trên khuôn mặt ba mẹ hốc mắt lại ửng đỏ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui