Đầu bên kia Chu Đào nghe xong, lập tức khiếp sợ đứng dậy: “Cái gì? Cô không sao chứ! Khốn nạn, tên săn ảnh nào.”
“Tôi không sao, may mắn hàng xóm của tôi phải ra ngoài, chú ấy giúp tôi đuổi người đàn ông này chạy đi rồi, bằng không…”
Tiếng Trang Noãn Noãn nghẹn ngào vì sợ hãi.
Loại tình huống như vậy, đặt ở trên người của một cô gái hình thường, đều là chuyện đáng sợ, hẳn cho cùng, xã hội bây giờ loạn như vậy, rất nhiều cô gái độc thân đều vô cùng nguy hiểm.
“Được, Noãn Noãn, cô đừng khóc, tôi lập tức cho người qua đón cô, lập tức sắp xếp nơi ở mới cho cô.” Chu Đào an ủi.
“Vâng! Tôi ở nhà chờ.” Trang Noãn Noãn nói xong, cúp điện thoại, khoanh tay trốn vào trong phòng của cô thu dọn đồ đạc.
Chu Đào lúc này cũng vừa mới trở lại công ty, nghe chuyện này, anh thật sự rất tức giận, vô cùng tức giận, tay săn ảnh chụp những chuyện tai tiếng còn chưa tính, vậy mà dám xâm phạm nghệ sĩ của anh.
Có điều, Chu Đào cúp điện thoại xong, lập tức nghĩ đến chuyện này nhất định phải nói cho Kiều Mộ Trạch, bởi vì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, mà là một kiện phạm tội sự tình.
Chu Đào cầm điện thoại di động lên, trước tiên gọi tới điện thoại của Kiều Mộ Trạch điện thoại của.
Lúc này, Kiều Mộ Trạch vừa mới từ cửa tòa nhà Trang Noãn Noãn, chạy về hướng biệt thự của anh.
Chuông điện thoại trên xe vang lên, anh nhìn thoáng qua, nhắn mở nghe.
“Chuyện gì?” Giọng anh lười biếng hỏi.
“Kiều tổng, có chuyện tôi phải báo cho anh, vừa rồi Noãn Noãn gọi điện thoại nói với tôi, có một cái đám rình mò ở cửa nhà cô ấy, suýt chút nữa xâm phạm cô ấy.” Tiếng Chu Đào vội vàng mà tức giận.
Khuôn mặt điển trai của Kiều Mộ Trạch gần như âm u trong một giây: “Cô ấy thế nào rồi?”
“Noãn Noãn nói may mắn có một hàng xóm tốt bụng phải ra ngoài, dọa chạy tên săn ảnh cứu cô ấy, bằng không hậu quả khó mà lường được.”
Xe thể thao Kiều Mộ Trạch lập tức ở làn đường bên cạnh quay đầu xe lại, một lần nữa chạy về phía vị trí tòa nhà Trang Noãn Noãn gấp gáp nhắn ga, đồng thời nói với Chu Đào: “Tôi đang ở gần chỗ cô ấy, tôi đi qua xem cô ấy như thế nào.”
“Được! Kiều tổng, anh đi an ủi cô ấy một chút! Cô ấy hẳn là sợ hãi, tôi vốn là định phái người tới, bây giờ anh chạy qua, vậy tôi an tâm rồi.” Có Kiều Mộ Trạch, Chu Đào cũng an tâm hơn, thủ hạ của anh liền không cần đi qua nữa!
Kiều Mộ Trạch ngắt cuộc gọi, cuối cùng đạp ga dưới chân, chạy thẳng đến hướng cửa tòa nhà Trang Noãn Noãn.
Trang Noãn Noãn lúc này đang ở trong nhà chờ người Chu Đào qua đây, cô đóng gói xong một vali, nói chung đêm nay, một mình cô là không dám ở lại nơi này, cô cũng nghĩ, muốn chuyển khỏi nơi này, tốt nhát chuyền tới một nơi an toàn hơn.
Đối với nghệ sĩ như cô mà nói, riêng tư là quan trọng nhất, bà ngoại bây giờ không có ở bên cạnh cô, cô ở trong nhà một mình, nêu như phát sinh chuyện vừa rồi như vậy nữa, cô liền thật sựu không biết nên làm gì bây giờ.
Trang Noãn Noãn nhìn thời gian, cô chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cũng vẫn cảm thầy sợ hãi.
Sau mười mấy phút, cửa phòng của cô đột nhiên vang lên, cô đang ngắn người bên trong, bị giật mình lại càng hoảng sợ.
Là ai? Là trợ lý Chu tổng, hay là tên săn ảnh vừa mới rời đi?
Trang Noãn Noãn che ngực, từng bước một tới gần phía trước cửa, mà người nhấn chuông cửa, có vẻ cực kỳ cấp thiết, bám chuông có chút nôn nóng.
Trang Noãn Noãn nhìn xuyên qua mắt mèo, nhìn về phía người ngoài cửa, khi thấy rõ người đàn ông ngoài cửa, cô vẫn bị giật mình.
Bởi vì người tới không phải người của Chu Đào, cũng không phải tên săn ảnh, mà là Kiều Mộ Trạch.
Trang Noãn Noãn thở gấp, cô đưa tay kéo cửa phòng ra, nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa: “Kiều tiên sinh, anh… anh như thế nào lại tới đây?”
Trang Noãn Noãn kinh ngạc với sự xuất hiện của anh.
Kiều Mộ Trạch nhất thời lo lắng chạy tới, anh còn không có nghĩ tới lí do xuất hiện, nhưng mà anh vẫn trầm giọng hỏi: “Có phải cô đã xảy ra chuyện gì hay không?”
: “Anh… làm sao anh biết?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Noãn Noãn càng thêm kinh ngạc.
Cô gặp chuyện không may này, chỉ nói cho Chu Đào thôi! Anh làm sao biết được?
Khuôn mặt điển trai của Kiều Mộ Trạch có chút cứng ngắc nói: “Tôi chỉ là suy đoán thôi, lúc nãy vừa mới rời đi, muốn tìm cô hỏi lại một số chuyện, cô không sao chứ?”
“Tôi… tôi không sao.” Trang Noãn Noãn hoảng sợ nói, không muốn làm cho anh lo lắng..