Điều họ có thể làm bây giờ là tìm cách để con trai mình xoá bỏ ý định này, không làm tổn thương Lam Sơ Niệm vẫn chưa biết gì.
Lam Sơ Niệm đang tập nhảy trong phòng khiêu vũ trên tầng cao nhất.
Trong đại sảnh, ba Lam nói với cậu con trai sắp đi ra ngoài: “Thiên Hạo, đến phòng làm việc với ba, ba có chuyện muốn nói với con.”
Mẹ Lam ngồi trên ghế sofa, nghe xong đứng dậy nói với con trai: “Đi thôi! Chúng ta muốn nói chuyện với con.”
Lam Thiên Hạo hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là thiếu ngủ, hai vị phụ huynh nhìn có chút mệt mỏi, đêm qua đều mắt ngủ.
Lam Thiên Hạo theo ba mẹ vào phòng làm việc, mẹ Lam kiểm tra kỹ cửa đã đóng chặt rồi mới cho chồng nói: “Ông nói với con trước đi.”
Lam Thiên Hạo ngồi xuống, ngước mắt lên, vẻ mặt có chút bối rối, ba mẹ muốn nói cái gì với anh?
“Thiên Hạo, sau khi mẹ con và ba bàn bạc kỹ, chúng ta quyết định để con dọn ra khỏi nhà, để con ít có cơ hội gặp lại Sơ Niệm.”
“Cái gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Hạo kinh ngạc, ba mẹ muốn cách anh ra sao?
“Đúng, đây là suy nghĩ của ba con và mẹ.
Mẹ nghĩ con không thể sống với ba mẹ nữa.
Con không phải đã mua một căn biệt thự lớn mà chưa dọn đến ở sao? Bây giờ con có thể chuyển qua đó sống.” Mẹ Lam nói.
Lam Thiên Hạo đột nhiên cảm thấy bị đuổi.
“Con ngày nào cũng nhìn thấy Sơ Niệm, chắc chắn sẽ thích, tách ra một thời gian, con có thể đi ra ngoài giao lưu gặp gỡ những cô gái khác, nói không chừng sẽ không còn lưu luyến gì Sơ Niệm nữa.
Mẹ nghĩ con chỉ là thích quanh quần ở nhà, không chủ động ra ngoài giao lưu nên mới thích Sơ Niệm.”
“Mẹ, con là con trai của mẹ.
Tại sao con lại nghe như mẹ cho là con là kẻ điên yêu em gái.” Lam Thiên Hạo vô cùng phiền muộn, tối hôm qua chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, không ngờ lại bị ba mẹ đối xử như vậy, cảm giác rất lạc lõng.”
“Tóm lại, đây là một cách rất tốt, ba và mẹ con đã quyết định là anh phải dọn ra ngoài ở riêng.” Ông Lam nhân mạnh.
Lam Thiên Hạo cau mày, lúc này anh còn có thể làm gì bây giờ? Đừng nói là chỉ có ba mẹ anh không muốn làm tổn thương Lam Sơ Niệm, anh mới là người không muốn làm tổn thương cô nhất.
“Được rồi, có lẽ ba mẹ nói đúng, con dọn ra ngoài sống.” Lam Thiên Hạo đồng ý.
Ông bà Lam nhìn nhau thở phào, sắp xếp như vậy, có lẽ sẽ thành công.
“Hôm nay ba mẹ sẽ cho người đến quét dọn, đêm nay con thu dọn đồ đạc, ngày mai chuyền đi!”
Lam Thiên Hạo không nói nên lời.
Một nhà ba người đang đi ra thì thấy Lam Sơ Niệm vừa múa xong, đầu quấn khăn, mặc áo yếm, trẻ trung xinh đẹp, khiến mẹ Lam thót tim nên vội chạy lại ôm cô: “Sơ Niệm con xem, cả người đầy mồ hôi rồi, mau đi tắm rồi thay quần áo đi.”
“Vâng!” Lam Sơ Niệm mím môi lập tức đi lên lầu.
Lam Thiên Hạo thở dài bước ra cửa thay giày rồi đi ra ngoài.
Trang Noãn Noãn ngồi vào bàn ăn, những món anh nấu, cô đều ăn rất ngon miệng, cô vừa ăn vừa nói với người đàn ông đối diện: “Tôi quyết định học nấu ăn, sau này để tôi nấu.”
Kiều Mộ Trạch ngước mắt lên: “Cô đi học ở đâu?”
“Chỉ cần đăng ký một lớp học! Tôi đã tìm kiếm, có một lớp khá đông ở gần đây.
Chiều nay tôi sẽ đi xem, bắt đầu học từ ngày mai.” Trang Noãn Noãn vù cảm thấy áy náy nên buộc phải hành động ngay.
Giống như cô đi học, trong lòng sẽ tốt hơn.
“Không được.” Người đàn ông phản đối.
Trang Noãn Noãn chớp mắt: “Tại sao lại không được!”
“Bây giờ mọi người đều biết cô là người phụ nữ của Kiều Mộ Trạch tôi, cô ra ngoài học nấu ăn, muốn tát vào mặt tôi ngay lập tức sao?” Kiều Mộ Trạch cụp mắt xuống.
Trang Noãn Noãn đỏ mặt, người phụ nữ của anh? Không, không phải cô!
“Nhưng, tôi muốn học thì phải làm sao?” Trang Noãn Noãn nhìn anh với vẻ khó xử.
Kiều Mộ Trạch nhếch môi: “Muốn học, tôi có thể dạy cô.”
“Thật sao? Anh chịu dạy tôi sao?” Trang Noãn Noãn lập tức kinh ngạc nhìn anh.
“Ừm!” Kiều Mộ Trạch hứa với cô.
“Được, sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ học.” Trang Noãn Noãn có chút phán khích, anh nấu ăn rất ngon, học nấu ăn từ chính anh là một vinh dự lớn!.