Lông mi Kiều Mộ Trạch hơi động, khoanh tay: “Được, tôi đồng ý với em, sau này sẽ cố gắng không uống rượu.”
Trang Noãn Noãn mặc dù được anh đồng ý như vậy, nhưng những lời này, sao lại cứ thấy có cảm giác mập mờ.
Cái gì là anh đồng ý với cô?
“Tôi chỉ là đề nghị thôi, không phải muốn can thiệp vào cuộc sống của anh.” Trang Noãn Noãn không khỏi nói thêm một câu.
“Bây giờ ăn cơm được chưa? Tôi đói.” Kiều Mộ Trạch nói xong, xoay người đi vào phòng khách.
Trang Noãn Noãn nhìn bộ dạng này của cô, cô có cảm giác như người đàn ông này căn bản nghe không lọt những gì cô nói, cô có chút vô lực, người đàn ông này sao cứ thích không tôn trọng người khác như thế nhỉ? Ngồi trên bàn ăn, Trang Noãn Noãn cũng đói, vừa ngồi xuống, người đàn ông đã đắt một bát cơm trước mặt cô, Trang Noãn Noãn nhận lấy: “Cảm ơn, tiền ăn chiều nay tôi chuyển cho anh, cho tôi số thẻ là được.”
Kiều Mộ Trạch nhướng mi: “Không vội, cuối tháng tính một thể.”
“Còn cả tiền túi xách kia nữa, tôi gửi cho anh luôn.”
“Được.” Kiều Mộ Trạch đáp lời, nhưng vẫn không cho cô số tài khoản.
“Không thì tôi đưa tiền mặt cho anh đi!” Trang Noãn Noãn là người không thích nợ nần.
“Không cần, tôi không thích dùng tiền mặt.” Kiều Mộ Trạch cự tuyệt.
Trang Noãn Noãn không thể làm gì khác, đành nói: “Vậy cuối tháng nhớ cho tôi số tài khoản.”
Ăn cơm xong, Trang Noãn Noãn mang điện thoại ra vườn hoa ngồi, trên mạng có rất nhiều tin tức về bọn họ, truyền thống viết rất nhiều bài, lấy nhiệt độ của họ để dẫn dắt người đọc.
Trang Noãn Noãn nhìn bình luận của fan, đa phần là chúc phúc cho cô, nhưng chỉ có cô biết, những lời chúc phúc này đều sáo rồng.
Cô gọi điện cho bà ngoại, bà ngoại ở bên đó ăn được ngủ được, cô cũng không muốn để bà lo lắng, cô bảo bà công việc gần đây của cô cũng thuận lợi, để bà an tâm.
Lam trạch.
Lam Sơ Niệm ăn cơm trưa xong, liền hẹn anh trai sang sân cạnh nhà đánh cầu lông, cô gõ cửa, bên trong truyền tới tiếng Lam Thiên Hạo.
“Vào đi.”
Lam Sơ Niệm đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy vali lớn nhỏ bày trong phòng anh, người đàn ông còn đang dọn đồ: “Anh, anh muốn đi du lịch sao?” Lam Sơ Niệm kinh ngạc hỏi.
Lam Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn cô: “Không phải, anh định dọn ra ngoài.”
“Tại sao?” Lam Sơ Niệm không hiểu hỏi, đang ở nhà, sao anh trai lại muốn dọn ra ngoài?
“Bởi vì biệt thự gần công ty, gần đây anh khá bận, cho nên tạm thời sẽ không về nhà ở.” Lam Thiên Hạo bịa đại một lý do.
“Ò! Nhưng mà…” Lam Sơ Niệm cắn đôi môi đỏ: “Nếu em nhớ anh thì phải làm sao…”
Bàn tay đang dọn đồ của Lam Thiên Hạo cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn cô gái ở cửa.
“Em sẽ nhớ anh?” Anh ậm ừ hỏi.
Lam Sơ Niệm máy mắt, nghiêm túc gật đầu: “Nhớ chứ! Không có anh ở nhà, em thấy không quen.”
Ánh mắt Lam Thiên Hạo thâm thúy chuyển qua, suy đoán phân tích, cô nhóc này nói nhớ anh, đến tột cùng là tình cảm gì.
“Nhớ anh bao nhiêu?” Lam Thiên Hạo làm bộ tùy ý hỏi một câu, nhưng nội tâm vô cùng để ý.
Lam Sơ Niệm mím môi cười: “Dĩ nhiên là rất rất nhớ rồi! Anh cả, anh thực sự phải dọn ra ngoài sao?”
Lam Thiên Hạo nghĩ đến ba mẹ một mực kiên trì, anh thở dài: “Phải đi thôi, nếu em nhớ anh có thể qua thăm anhI”
“Thật sao? Vậy em có thể chuyển ra ở cùng anh không?” Lam Sơ Niệm vềnh đôi môi đỏ mọng, cười mong đợi.
Gương mặt Lam Thiên Hạo cứng lại vài giây, nhưng anh cứng rắn như chém đỉnh chặt sắt: “Không được, em không được chuyển.”
*Tại sao? Không phải khi anh mua nhà đã cố ý để một phòng cho em sao? Em rất thích căn phòng đó! Em muốn tới ở.” Lam Sơ Niệm tò mò hỏi.
j Giọng nói Lam Thiên Hạo có chút cứng răn: “Không được là không được, không có tại sao.”.